Nếu như lại cho Diệp Mạc một cơ hội, Diệp Mạc đánh chết cũng sẽ không tới nơi này….
Ký ức thống khổ cõi lòng tan nát đêm đó vẫn còn lưu lại mới tinh trong đầu, ở nơi khó có thể mở miệng nói cũng đang mơ hồ đau đớn… Tầm mắt lạnh lẽo nhưng ngầm có ý quỷ tiếu (cười quỷ dị) của Tiếu Tẫn Nghiêm khiến Diệp Mạc hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này.
Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không chút biến sắc đem đề tài câu chuyện chuyển hướng về phía Diệp mạc, thanh âm trầm thấp lười biếng khiến cho người khác nghĩ rằng họ chỉ mới quen biết.
“Diệp tiên sinh nhìn rất quen mắt, chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?” Tiếu Tẫn Nghiêm nâng ly rượu lên, nụ cười liễm ở khóe miệng, ánh mắt thâm thúy nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Diệp Mạc.
Trong lòng Diệp Mạc trùng xuống, cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo, chỉ là thanh âm rõ ràng không có chút tự tin “Sao có thể, chắc Tiếu tổng nhớ lầm đấy thôi.”
“Ồ…” Âm điệu hơi vung lên, không biết là đang nghi hoặc hay đã phủ nhận. Khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm hơi nhếch, lộ ra nụ cười tà mị mà lại âm lãnh “Chắc là tôi đã nhớ nhầm thật.”
Tiếu Tẫn Nghiêm vừa dứt lời, Diệp Mạc liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu biết, người đàn ông này đã nhận ra cậu, chỉ là hắn không muốn vạch trần mà thôi. Nghĩ lại, cậu là người yêu của cháu trai Lạc Xuyên, nếu ngả bài thì cũng chỉ là đôi bên phải lúng túng.
Ánh mắt Diệp Mạc một lần nữa rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tu-ac-ma/1304273/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.