Ôn dương không dám quay đầu lại, thân thể cứng đờ ở trước cửa vẫn không nhúc nhích, sau vai có thể rõ ràng cảm nhận được cơ ngực của Ân Lang Qua dán sát vào mình.
Ân Lang Qua một tay lướt qua đỉnh đầu cậu mạnh mẽ ấn lên cửa, Ôn Dương ngẩng đầu lên một chút liền nhìn thấy bàn tay đang đè lên cửa của Ân Lang Qua, trong lòng có chút tức giận.
Ân Lang Qua chậm rãi thu tay về, hắn nhìn Ôn Dương bóng lưng về phía mình, nhẹ giọng nói: "Ôn Dương, xoay người lại đi."
Ôn Dương tay đang buông thõng bên người, nắm chặt góc quần áo của hắn, tim đập loạn xạ, mím chặt miệng, không quay đầu lại, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Tại sao không buông tha cho tôi. Không phải anh nói tôi là ân nhân của anh à,anh đối xử với ân nhân của mình như thế này sao? "
Ân Lang Qua trong lòng nổi lên cơn tức giận không rõ, "Tôi không làm gì em cả? Tối hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, tôi đã uống say, lầm đem em trở thành.... Trở thành.... Tôi bảo đảm được không Ôn Dương, tôi cam đoan với em đấy, tôi về sau sẽ không uống say khi ở cùng em nữa."
"Vậy anh rốt cuộc muốn làm gì?" Ôn Dương cố nén chua xót, khịt mũi, "Tôi đã nói không cần anh báo ân cũng tha thứ chuyện tối hôm qua anh làm với tôi, anh còn muốn tôi thế nào nữa?"
Ân Lang Qua không nói nên lời.
Đúng vậy, hắn còn muốn thế nào?
Ôn Dương không quan tâm đến việc bồi đắp của hắn, sự tồn tại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tu-ac-ma-2/232891/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.