Nhìn vẻ mặt ôn nhu của Ân Lang Qua khiến trong lòng Ôn Dương nhẹ gánh đi rất nhiều, nhưng nghĩ đến cảnh người đàn ông này bắn chết đêm qua, Ôn Dương liền rùng mình một cái, "Anh bình thường... có đánh người không?"
Ân Lang Qua sửng sốt, Ôn Dương phát hiện chính mình nói lỡ miệng, vội vàng nói, “Anh nhìn qua thực hung dữ, cho nên tôi liền... Ta liền hỏi một chút....”
Ân Lang Qua không thể nhịn được cười và cười khẽ, "Tôi là một công dân tốt, và tôi không bao giờ làm bất cứ điều gì bất hợp pháp cả."
“..... phải không, ha ha.”
Ôn Dương tự hỏi đêm đó có phải mình nhìn nhầm người không, cậu trốn trong góc nhìn nghiêng từ xa nhìn ngược sáng, quần áo và khí chất của người đàn ông đó hoàn toàn khác với người trước mặt này.
Ân Lang Qua đã muốn chạy tới Ôn Dương trước mặt, duỗi tay kéo hai vali hành lý của cậu, “Tôi giúp cậu đem nó kéo về phòng được chứ.”
“Cảm ơn, tôi sẽ tự làm.” Ôn Dương nói xong kéo hai cái vali trở về phòng.
Ân Lang Qua thở dài nhẹ nhõm một hơi, mặc kệ thế nào, bước đầu tiên đã thành công.
Lúc này, Ôn Dương đột nhiên ló đầu ra khỏi phòng, thận trọng hỏi: “Hai tiếng trước khi đến căn hộ vào chiều hôm qua… Tôi… Tôi thấy tối hôm qua có người đi cùng với anh trong quán cà phê. Trông rất giống nhau. "
“Tôi vẫn luôn ở khách sạn xã giao.” Ân Lang Qua nhẹ giọng nói.
“Ừ.. phải không? Vây xem ra là tôi nhận sai người.” Ôn Dương cười gượng nói.
Bán tín bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tu-ac-ma-2/232880/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.