🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tiền bối, Đại Diễn Lam Dực kiếm pháp này, được sáng lập từ đời Hải Phách Tông thứ nhất, lưu truyền đến tận bây giờ, nói như thế nào đây nhỉ, thời gian đã trôi qua hai vạn năm rồi… Xin hỏi đại nhân đã bao nhiêu tuổi rồi ạ?"  

Từ Phương đương nhiên biết ý của Vụ Bạch  An, đây không phải là không tin hắn ta sao?   

Vì đồ đệ của mình, nên Từ Phương cũng không giấu diếm, gật đầu nói: "Tuổi của ta, còn vượt qua cả hai vạn năm ấy chứ.”   

Từ Phương nghe thấy câu này, quả thật là hắn ta cũng đang nói dối, công pháp này cũng là do hắn luyện ra từ hai ngàn năm trước.   

Bịch...  

Vu Bạch An bị hù xém chút thì quỳ xuống mặt đất.  

"Bây giờ ta vô cùng tò mò về Hải Phách Tông của các ngươi, Hải Phách Tông các ngươi có sách quý gì, ghi lại chuyện trước kia không, ta muốn nhìn thấy nó." Từ Phương nói.  

"Có có có." Vu Bạch An liên tục gật đầu. "Ở trong Tàng Thư Các, nếu tiền bối muốn đi xem, thì tôi có thể đưa người đi."  

"Vậy làm phiền ngươi rồi."  

...  

Vu Bạch An  dẫn đường ở phía trước, đi được một hồi, Từ Phương nhìn thấy một tòa nhà hình tháp phía xa xa, toàn bộ tòa tháp hiện lên màu đỏ thẫm, và có những tia hào quang màu vàng nhạt, bao phủ khắp xung quanh.   

"Tiền bối, đây chính là Tàng Hư Các của Hải Phách Tông bọn ta, thứ đại nhân muốn xem, thì ở tầng cao nhất, ta sẽ dẫn người đi.   

Tàng Thư Các tuy là nơi trọng điểm của Hải Phách Tông, đừng nói đến người ngoài, đến cả đệ tử trưởng lão của Hải Phách Tông, cũng không thể đi vào được…    

Nhưng... Ai bảo Từ Phương lợi hại chứ, hắn ta không đánh lại được thì sẽ đi xoa dịu.   

Nếu Từ Phương muốn vào Tàng Thư Các, vậy chỉ e là, cho dù Vu Bạch An bà ta có cho Từ Phương vào hay không, thì Từ Phương vẫn có thể đi vào được hết.   

...  

Bước vào trong Tàng Thư Các, Từ Phương đi thẳng đến tầng cao nhất.  

Dưới sự chỉ dẫn của Vu Bạch An, Từ Phương đã thành công tìm được thứ hắn muốn, liên quan đến ghi chép thành lập Hải Phách Tông hai năm trước.   

Có thể nói, ghi chép lịch sử tông môn của Hải Phách Tông vô cùng kỹ càng.  

Từ hai vạn năm trước, ghi chép lịch sử Hải Phách Tông thành lập đến tận bây giờ, đều ghi chép rất tỉ mỉ, thời gian ghi chép cũng vô cùng kỹ càng, thậm chí còn chuẩn từng ngày từng tháng.   

Nhưng, cho dù thế, thì Từ Phương cũng không tìm được một tí thông tin nào liên quan đến đồ đệ của hắn ta cả.  

"Ôi, Bạch Liên Tuyết ơi, rốt cuộc ngươi có quan hệ như thế nào với cái tông môn này đây." Từ Phương khẽ thở dài một hơi.   

Gấp sách lại, Từ Phương đứng dậy, có chút thất vọng.  

Ngay lúc này, bỗng nhiên, khóe mắt Từ Phương liếc qua một bên liền trông thấy, ngay bên cạnh có một sách bằng da cừu khác.   

Vì quyển sách da cừu này đã cũ, nên hơi ố vàng, nhưng năm chữ to phía trên, thì vẫn có thể thấy rõ mồn một.   

"CMN! Cái này thứ gì vậy! Thiên Lam Tông chân thư sao?"  

Khi Từ Phương nhìn thấy năm chữ to này, bỗng nhiên không bình tĩnh được nữa.   

"Tiền bối, người làm sao vậy, có vấn đề gì không?" Vu Bạch An thận trọng hỏi.  

Từ Phương nuốt xuống một miếng nước bọt, rồi nói: "Ta muốn nói, cái này là của ta, ngươi tin không?"  

Sắc mặt Vu Bạch An nghi ngờ, nói: "Thế nhưng, quyển sách đó đã ở Hải Phách Tông bọn ta, hai vạn năm rồi."  

"Tuy không có tác dụng gì, nhưng tông chủ đời thứ nhất của bọn ta đã nói rồi, cho dù Hải Phách Tông diệt vong đi nữa, thì quyển sách da cừu này cũng không dễ thất lạc được."  

Từ Phương gật đầu, lúc đầu hắn còn không chắc chắn, đồ đệ của hắn ta rốt cuộc có liên quan gì đến tông môn này hay không.  

Bây giờ đã vô cùng rõ ràng rồi, chắc chắn là có liên quan.  

Bởi vì quyển sách da cừu này, chính là Từ Phương đã giao cho Bạch Liên Tuyết cất giữ.  

Sau khi Bạch Liên Tuyết gặp nạn, thì quyển sách da cừu này cũng mất tích theo Bạch Liên Tuyết.   

Thực ra, nội dung trên quyển sách này cũng chẳng có gì quan trọng cả.  

Chỉ là năm đó Từ Phương đã thăm dò được vị trí của một số linh dược, nhưng số linh dược đó lại chưa chín muồi, Từ Phương chờ đợi mấy ngàn năm gì đó, sợ quên mất, nên đã viết ra quyển da cừu.   

Mà bởi vì thông tin đánh dấu vị trí bên trên quyển sách, vô cùng đặc biệt, nên chỉ có bản thân hắn ta mới có thể hiểu được.  

Từ Phương cầm quyển sách da cừu này lên, bàn tay sờ sờ vào vết ố vàng sờn cũ trên bìa sách, trong lòng có chút thổn thức.  

Bỗng nhiên, Từ Phương nhớ ra một chuyện.   

"Ta nói này, ở góc bên phải quyển sách này, ẩn giấu một con rùa con, thì ngươi có tin không?” Từ Phương mỉm cười nói với Vu Bạch An.  

Vu Bạch An có chút nghi ngờ không hiểu lắm.   

Từ Phương cũng không nói thêm gì, ngón tay thì vuốt nhẹ phía dưới góc bên phải quyển sách da cừu một chút.  

Sau đó, dưới góc bên phải, liền xuất hiện một con rùa màu trắng nhạt.   

"Đây là đồ nhi ta vẽ đấy." Từ Phương khẽ cười nói.  

Vu Bạch An nghẹt thở một hồi, bà ta cũng nhìn thấy con rùa kia.   

Thế nhưng quyển sách da cừu này đã tồn tại ở đây hơn hai vạn năm rồi.  

Cũng không ít người cũng thử giải câu đố trên quyển sách da cừu này, nhưng không ai biết phía trên quyển sách này rốt cuộc đã viết cái gì.  

"Tiền bối, quyển sách da cừu này, thật sự là lúc trước người…." Vu Bạch An nói lắp bắp.  

Từ Phương khẽ gật đầu.  

Vu Bạch An bất ngờ lắm, nếu Từ Phương không nói sai thì ít nhất Từ Phương đã sống được hai vạn năm rồi.   

Hơn nữa đến bây giờ cũng không hề có bất kỳ dấu hiệu của sự già yếu nào.   

Rốt cuộc tu vi của Từ Phương là gì, có kinh khủng khiếp không.   

Vu Bạch An gần như không dám nghĩ đến.  

"Không còn ghi chép nào khác liên quan đến lịch sử của tông môn các ngươi sao"  

Từ Phương suy nghĩ một chút rồi hỏi.  

Vu Bạch An lắc đầu, nói: "Tiền bối, không có ạ."  

"Được rồi." Từ Phương thở dài một hơi, có chút lạc lõng.  

Lúc đầu hắn ta cho rằng có thể lấy được một chút tin tức về đồ đệ của hắn ở Hải Phách Tông.   

Nhưng không biết tại sao, Hải Phách Tông lại không có một tí tin tức nào liên quan đến Bạch Liên Tuyết.   

Từ Phương vô cùng thất vọng về Tàng Thư Các của Hải Phách Tông.   

"Chờ một chút, không đúng, có gợn sóng linh khí." Vậy mà Từ Phương lại cảm giác được luồng sóng linh khí truyền ra từ lòng đất.    

Luồng sóng linh khí này không rõ lắm, ngoài trừ Từ Phương ra, thì không có ai cảm nhận được.  

"Dưới lầu của các ngươi, còn có đồ vật gì sao?" Từ Phương quay đầu hỏi Vu Bạch An.  

"Không có ạ." Vu Bạch An nói ngập ngừng, không biết tại sao Từ Phương lại nói đến vấn đề này.   

"Thật sao?" Từ Phương nhíu mày.  

Ngay lúc này, từ phía dưới lầu, truyền đến một luồng sóng linh khí.  

Không biết vì sao, Từ Phương lại cảm nhận được sóng linh khí, luôn cảm thấy đây như thể nhịp tim vậy.   

Khiến Từ Phương, có một kiểu nóng lòng kì lạ.   

"Ta cảm giác lầu dưới của các ngươi có đồ vật gì đó ấy.." Từ Phương nói.  

"Ta muốn xem xem, lầu dưới có đồ vật gì, không biết có được không nhỉ. "  

Luồng sóng linh khí vẫn tiếp tục, khiến Từ Phương càng thêm hoảng sợ.  

"Tiền bối, ngươi muốn làm gì." Vu Bạch An thoáng có dự cảm bất tường.  

"Ta muốn xem dưới lầu rốt cuộc có thứ gì, cho nên, chắc là ta sẽ phá hủy lầu các của các ngươi mất thôi." Từ Phương thản nhiên nói.  

Câu chất vấn của Vu Bạch An trong nháy mắt đã thay đổi, sợ xanh mặt mày.  

"Làm sao vậy, chắc ngươi không có ý kiến gì đâu ha. " Từ Phương cười híp mắt hỏi, nắm chặt cú đấm trên tay.  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.