“Cậu... Cậu muốn gì! Tôi là phó chủ tịch Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu! Cậu, cậu, cậu... Cậu không thể đụng vào tôi!” Hai chân Lương Vĩnh Chí như nhữn ra,
nói năng không lưu loát.
Ông không ngờ rằng một đứa trẻ mười tám, mười chín tuổi, chưa đủ lông đủ cánh lại thật sự là một võ giả nội kình.
Trong nội bộ Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu của họ, không có nhiều võ giả nội kình.
“Anh bạn trẻ, đừng!”
Ôn Nguyệt vội vàng chạy tới cầu xin: “Nếu cậu ra tay với chủ tịch Lương thì chẳng khác nào bắt đầu chiến tranh với toàn bộ Hiệp hội Cổ Võ, đến lúc đó sẽ có vô vàng phiền phức!”
Ôn Thanh Lam cũng hỗ trợ khuyên nhủ: “Đúng vậy, đúng vậy, ông nội nói đúng, Ninh Thiên, đừng bốc đồng!”
“Hiệp hội Cổ Võ...”
Ninh Thiên đánh gục một đám người, mặt không đỏ, tim không đập: “Mấy người không thật sự cho rằng tôi để cái tổ chức ngu xuẩn này vào mắt chứ?”
“Nói thật, tôi chọn đến đây vì sợ phiên phức, nhưng không ngờ các người lại ngu dốt như vậy.”
Lương Vĩnh Chí nghe vậy, cơ bắp ở khóe miệng co giật.
Bà nội nó, rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch gì?
Tuổi còn trẻ mà đã tu luyện tới nội kình, còn xem thường Hiệp hội Cổ Võ!
Chẳng lẽ là đến từ 'Ngũ đại gia tộc”?
“Bốp, bốp, bốp...”
Lúc này, Ninh Thiên nhẹ nhàng dùng tay tát vào mặt Lương Vĩnh Chí rồi nói: “Ông nhớ cho kỹ, tôi không hề sợ ông, nếu ông dám quấy rầy ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-to-tu-chan-o-dai-hoc/3454366/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.