Chương trước
Chương sau
Sau bữa trưa, Ninh Thiên đi theo Ôn Thanh Lam đến văn phòng hiệu trưởng ở tòa nhà hành chính.

Ôn Nguyệt đang ngồi trong phòng pha trà.

Nhìn thấy Ninh Thiên đến, ông nhanh chóng đứng dậy mỉm cười chào hỏi: “Anh bạn trẻ, ngồi đi.”

“Ông Ôn, muốn nói gì thì cứ nói thẳng, gần đây tôi hơi bận.” Ninh Thiên ngồi trên ghế sofa.

“Ồ? Không biết gần đây anh bạn trẻ bận rộn cái gì thế?” Ôn Nguyệt tò mò hỏi.

Ông vốn tưởng rằng Ninh Thiên đang bận tu luyện võ công vô song gì đó, nhưng anh lại lấy điện thoại từ trong túi ra rồi bắt đầu chơi game.

“Timi..” Một âm thanh giòn tan phát ra từ điện thoại.

Ôn Thanh Lam liếc mắt nhìn, khit mũi lạnh lùng nói: “Cậu bận đánh Vương giả á?”

“Thì sao?”

Ninh Thiên không ngẩng đầu lên, hai ngón tay cái không ngừng lướt trên màn hình.

Ôn Nguyệt cười khổ nói: “Anh bạn trẻ, cậu có thể bỏ trò chơi xuống trước được không, tôi đến đây là vì có chuyện quan trọng cần bàn với cậu.”

Ninh Thiên không ngẩng đầu lên: “Chuyện của tôi cũng rất quan trọng! Ông cứ nói chuyện của mình đi.”

Ôn Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Vẫn là chuyện cậu đánh bại đội giám sát của Hiệp hội Cổ Võ gần đây, Hiệp hội Cổ Võ không thể nào bỏ cuộc:

“Anh bạn trẻ, buổi chiều cậu có rảnh không, tôi sẽ đưa cậu đến trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu, cậu có thể đích thân xin lỗi chủ tịch Lương.”

“Tôi sẽ giúp cậu nói đỡ vài lời, chủ tịch Lương sẽ không làm khó dễ sinh viên.”

Ninh Thiên lắc đầu: “Lười đi, Hiệp hội Cổ Võ sẽ tự tới tìm, tôi không sợ, cùng lắm thì đánh đội chống bạo động một trận.”

Khóe miệng Ôn Thanh Lam giật giật. Điên rồi, đánh đội chống bạo động?

“Anh bạn trẻ, cậu nghe lời khuyên của tôi, người trẻ tuổi không nên bộc lộ hết tài năng của mình, nhất định phải biết kiềm chế”

Ôn Nguyệt tận tình khuyên bảo: “Cậu cứ nghĩ xem, một tổ chức lớn như Hiệp. hội Cổ Võ liên tục phái người đi tìm cậu, làm phiền cậu mãi, hơn nữa cậu còn có cha mẹ...”

“Nói cũng đúng.”

Ninh Thiên suy nghĩ một lát: “Vậy nếu tôi xin lỗi rồi thì họ có buông tha cho. tôi không?”

“Có thể, có thể”

Ôn Nguyệt liên tục cam đoan.

Ông nhạy bén phát hiện, người thanh niên này không sợ trời, không sợ đất đất, chỉ sợ duy nhất “phiền phức”. 𝖳hử‎ đọc‎ tr𝗎yệ𝔫‎ khô𝔫g‎ q𝗎ả𝔫g‎ cáo‎ tại‎ ﹎‎ 𝖳𝚁𝗎M𝖳𝚁𝗨Y‎ E𝑵.𝚅𝔫‎ ﹎

“Vậy tôi sẽ đi xin lỗi.”

Ninh Thiên cầm điện thoại, nói một cách thờ ơ: “Nhưng phải đợi đến khi tôi kết thúc trận này trước đã, tôi không thể bỏ đồng đội được.”

Ôn Nguyệt: “...” Ôn Thanh Lam hoàn toàn cạn lời.

Vừa rồi Ninh Thiên còn nói sẽ đánh đội chống bạo động, giờ lại muốn đi xin lỗi?

Thằng nhóc này cuối cùng có phải là võ giả có cốt khí không đây!

Mười phút sau, Ninh Thiên nhìn chữ “thắng lợi” lớn trên màn hình, mỉm cười đắc ý, cuối cùng cũng đi theo hai người nhà họ Ôn ra ngoài.

Một nơi nào đó ở trung tâm thành phố, trụ sở của Hiệp hội Cổ Võ Thanh Châu.

Phó chủ tịch Lương Vĩnh Chí đang chủ trì cuộc họp, hơi ngạc nhiên khi nghe. nói Ôn Nguyệt đưa Ninh Thiên đến.

“Để họ chờ ở phòng tiếp khách đi!”

Lương Vĩnh Chí quyết định để thanh niên này ngồi đợi một thời gian để mài dũa tính tình của anh.

“Vâng, chủ tịch Lương.”

Cô thư ký nhỏ nghe lệnh xong lui ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.