“Mẹ kiếp, nói nhảm cái gì! Anh Thiên kêu mày đưa tiền thì đưa đi, nói nữa tao đánh chết giờ!”
Mã Khôn lại giơ chân lên muốn đá tiếp.
Trần Chí Hào không còn cách nào khác ngoài việc thành thật nhận thua, chuyển 150.000 tệ tiền cơm cho Ninh Thiên.
Ninh Thiên nhận tiền, duỗi tay ra một cách rất kỳ lạ rồi sờ mặt hắn, cuối cùng xoay người rời đi.
Vẻ mặt Trần Chí Hào hung ác, lập tức gọi cảnh sát: “Alo! Chú cảnh sát, tôi bị cướp, còn bị đánh! Mọi người mau đến đây!”
Chẳng mấy chốc, vài người cảnh sát thở hổn hển chạy đến.
Nhìn thấy Trần Chí Hào đứng nguyên vẹn ở đó, người cảnh sát dẫn đầu ngạc nhiên hỏi: “Cậu là Trần Chí Hào?”
Trần Chí Hào gật đầu: “Là tôi!” Người cảnh sát thắc mắc: “Không phải cậu nói cậu bị đánh sao?”
Trần Chí Hào chỉ vào mặt hắn, “Đúng vậy, anh không nhìn thấy sao? Mặt tôi sưng lên như thế này này, đau chết đi được!”
Vài cảnh sát lập tức nhìn nhau, một người thì thầm: “Lão Trương, tôi thấy đầu óc của thằng nhóc này có vấn đề, có muốn liên hệ với Bệnh viện số 7 không?”
Bệnh viện Nhân dân số 7 Thanh Châu, chuyên điều trị bệnh thần kinh. “Hết rồi! Sao... Tại sao có thể như vậy!”
Lúc này, Trần Chí Hào lấy điện thoại ra, mở máy ảnh, phát hiện những vết bầm tím và quầng thâm mắt trên mặt đều đã biến mất!
Phù!
Hắn ngồi bệt xuống đất choáng váng.
Một nơi nào đó ở trung tâm thành phố.
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-to-tu-chan-o-dai-hoc/3437373/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.