Ngày khai giảng. 
Hứa Thư Nhan dậy thật sớm, lúc xuống lầu cố ý giẫm chân rất lớn tiếng nhằm quấy rầy giấc ngủ của Ninh Thiên. 
Kết quả phát hiện tên này hoàn toàn không ở trong phòng, đã sớm ra ngoài đi dạo. 
Khi đến trường, Hứa Thư Nhan bảo Ninh Thiên xuống xe ở cổng trường trước, cô và Khương Đường đến hầm xe, Ninh Thiên cũng rất vui vẻ. 
Tuần đầu tiên khai giảng, sau đại hội huấn luyện sinh viên năm nhất xong, giai đoạn huấn luyện quân sự bắt đầu. 
Ninh Thiên có vô sổ cách đế tránh huấn luyện quân sự, nhưng không cần thiết. 
“Đến giờ rồi, nghỉ ngơi hai mươi phút!” 
Theo lệnh của huấn luyện viên trẻ tuổi, nhiều người trong số năm mươi sinh viên trong lớp lâm sàng hai đặt mông ngồi xuống dưới đất, dùng ống tay áo lau nỉô hôi. 
“Tư thế quân đội quá mệt mỏi.” 
“Đúng vậy, tôi cảm thấy chân mình sắp gãy đến nơi rồi.” 
“Không nhúc nhích thật khó chịu.”  
“Còn tận bảy ngày nữa, hu hu hu …” 
Những âm thanh phàn nàn vang lên. 
Thấy vậy, huấn luyện viên trẻ tuổi lắc đầu, “Sinh viên đại học bây giờ ấy, sống an nhàn, được nuông chiều đến mức thậm chí không thế đứng trong tư thế quân đội trong bốn mươi phút, thật vô dụng!” 
Đối mặt với sự khinh bỉ này, một số nam sinh trong lớp rõ ràng không phục. 
“Huấn luyện viên, thầy không thế quơ đũa cả nắm được!” 
Một thiếu niên tóc ngắn giơ tay lên, sau đó đứng dậy, “Đứng trong tư thế quân đội chẳng là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-to-tu-chan-o-dai-hoc/3428305/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.