“Anh đi nhanh vậy làm gì!”
Tô Vãn Vãn chống hai tay lên đầu gối, mồ hôi đầm đìa đứng trước mặt Ninh Thiên.
Cứ như vậy một hồi, hai người đã đến ngã tư.
“Anh… Anh là vận động viên sao, đi bộ nhanh như vậy.” Tô Vãn Vãn thở hổn hến nói.
“Nếu cô muốn cảm ơn vì chuyện vừa rồi thì không cần đâu.” Ninh Thiên nói thẳng.
“Hả…” Tô Vãn Vãn sửng sốt, nhất thời không biết nên nói gì.
“Tạm biệt.” Ninh Thiên quay đầu bước đi.
Từng có lúc, anh cũng là một thanh niên tốt với một trái tim nhiệt tình, gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ.
Nhưng bất kỳ chuyện gì làm lâu đều sẽ phiền.
Một số người mà anh cứu ỷ lại vào anh, thậm chí coi sự giúp đỡ của anh là điều hiển nhiên.
Tô Vãn Vãn quay trở lại cửa hàng, phát hiện đám côn đồ của Mã Khôn đều bị lệch miệng, khuôn nghiêng mặt, khập khiễng bước vào xe cứu thương.
“Bác sĩ, bác sĩ, nhìn cái miệng của tôi xem,
sao nó cứ lệch vậy!”
“Tôi cũng vậy, tôi không thể xoay cố được.”
“Anh Khôn, không phải sau này chúng ta sẽ sống với cái miệng lệch này suốt đời chứ”
Một vài tên côn đồ khóc lóc.
Đây cũng là 1’ân đầu tiên bác sĩ cấp cứu gặp tình huống này.
Miệng và cổ của sáu người bị lệch nghiêm trọng, xương cổt đã định hình, tình huống như vậy, trừ khi bị gãy rồi được định hình lại…
Mà tất cả những điều này, tất nhiên là do Ninh Thiên làm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-to-tu-chan-o-dai-hoc/3428300/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.