Hứa Thư Nhan rất chán ghét giọng điệu hờ hững này của Ninh Thiên. 
Nghe được Ninh Thiên đáp ứng, cô cười tươi như hoa: “Được, gặp lại ở cổng số 1 thành phố Ngân Đài!” 
Nói xong, cô nhấn ga bỏ đi. 
Bản tiếu thư là người địa phương Thanh Châu, quen đường, hơn nữa còn xuất phát trước. 
Coi thường nữ tài xế? Bữa cơm này, anh xác định phải mời rồi! 
“Thư Nhan, cậu cứ như vậy để anh ta ở chỗ này?” 
Khương Đường ngồi ở ghế phụ lo lắng nói: “Người ta lần đầu tiên tới Thanh Châu, chưa quen với cuộc sống, cậu không sợ dì Kiều mà biết được sẽ đánh cậu à.” 
“Có gì phải sợ, một người lớn như vậy, có thể có chuyện gì được.” 
Hứa Thư Nhan hừ lạnh một tiếng. 
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại nói: “Ngớ ngẩn, thể hiện gì chứ, cứ chịu thua rồi lên xe không phải được rồi à.” 
Sau khi hai cô gái đi không lâu, Ninh Thiên cũng hóa thành tàn ảnh, biến mất.  
Tốc độ nhanh đến mức ngay cả camera giám sát cũng không thể ghi lại được. 
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ tu sĩxuyên qua giữa thành thị, hoàn toàn không cần sử dụng linh lực, chỉ cần dựa vào sức mạnh chân là được. 
Chưa đầy hai phút, bóng dáng Ninh Thiên đã xuất hiện tại thành phố Ngân Đài, mà trong khoảng thời gian đó anh đã dành khoảng nửa phút đế hỏi đường. 
Anh không muốn dùng linh thức bao phủ toàn bộ thành phố. 
Bất kỳ hoạt động nào tiêu hao linh lực đều không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-to-tu-chan-o-dai-hoc/3428296/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.