Lễ giáo viên hoan lạc chấm dứt, Khúc Thương Mang thu hoạch lớn.
Tạm thời không đề cập tới lúc say rượu, Khúc Thương Mang tuy rằng uống không ra hương vị rượu, nhưng bất luận là gì, đều không làm cho anh có thể yêu thích uống rượu.
Có điều thực đáng tiếc là trong trường học anh là người mới, nhất định phải kính rượu một số người, cũng không có lý do gì thoái thác.
Lúc làm học sinh không hợp đàn còn chưa tính, làm giáo viên nếu quả thật không hợp đàn, còn có chút phiền toái.
Sáng sớm anh tỉnh lại, ôm cái giỏ mềm mại bằng trúc trong lòng, bên giường là Miêu Hựu mặt mũi bầm dập bị đánh đến thoát lực, nằm ngay đơ, trên bàn chất đầy lễ vật ngày hôm qua các học sinh tặng anh.
Khúc Thương Mang bây giờ mới đột nhiên nhớ lại hết thảy ngày hôm qua.
Lễ vật, hải sản, nhà hàng lớn, uống rượu, trở về, giỏ, trái cây...
Đương nhiên trái cây mới là trọng điểm!
Nhiều trái cây như vậy, đủ làm bao nhiêu bình mứt hoa quả?
Khúc Thương Mang rất mừng rỡ, nhưng không khỏi sinh nghi.
Di chứng say rượu làm đầu anh có cảm giác trì trệ, lắc đầu muốn tỉnh táo, lại nhịn không được hơi hướng về sau, quay về ngã trên giường.
Giỏ trái cây... Là vị bạn học nào tặng?
Cái hộp Dạ Minh Châu kia do tổ 1 đưa tới, mô hình của Nguyên Âm, bánh ngọt ngoài hành tinh là của Hứa Chính, còn có một bộ vest nghe nói là của tổ 2... Còn có... Kỳ Kỳ tặng khẩu súng tự động...
Khúc Thương Mang ôm chăn bất đắc dĩ nghĩ nửa ngày, nhớ rõ rành mạch mọi việc, chỉ riêng không có trí nhớ quan hệ với trái cây.
Đảo mắt hôm nay lại là thứ sáu, một tuần trôi qua thật là nhanh.
Khúc Thương Mang đang duỗi chân chuẩn bị ăn một quả giải khát, lúc này Miêu Hựu béo trên mặt đất nửa chết nửa sống lên tiếng, xoa thắt lưng miễn cưỡng đứng lên, nhìn Khúc Thương Mang nheo mắt hạnh phúc ăn quả, nhãn cầu suýt nữa trừng rớt ra rồi.
"Chủ nhân! Làm sao anh còn thảnh thơi ăn ở đó! Bị muộn rồi!" Tâm mệt quá!
Có một buổi tối ngày nọ, sau khi Khúc Thương Mang đem đồng hồ báo thức bên giường lầm trở thành Miêu Hựu đạp bay, Miêu Hựu trở thành đồng hồ báo thức sống của anh.
Cái gì? Đến giờ còn không chịu tỉnh?
Được a, vậy nhóc cũng đừng ăn cá! Diện bích tư quá * đi.
( * Diện bích tư quá: kiểu như úp mặt vào tường suy ngẫm sai lầm, cụm từ này hay dùng trong tiểu thuyết tu chân, tu tiên)
Khúc Thương Mang chậm rì rì ngẩng lên nhìn tường, kết quả nhìn thấy mũi tên kim đồng hồ liền ra một thân mồ hôi lạnh.
Cách giờ đi học... Còn có 20′! Giờ tự học lập tức liền đã xong!
"Thằng nhóc khốn nạn, sao không gọi sớm!" Khúc Thương Mang lăn lông lốc đứng lên vén chăn lên chạy vội xuống giường.
Nhóc mèo quả nhiên lười biếng thành tính, không thể quản chế, vừa béo lại tham ăn, nên cắt đồ ăn giảm béo! " Bắt đầu từ ngày mai không cần ăn cá, buổi sáng đứng lên chạy vòng quanh sân thể dục đi! Ít nhất giảm bớt thịt béo trên người mi."
Miêu Hựu quả thực khóc không ra nước mắt, thân thể của yêm rất khoẻ đẹp a!
Tối hôm qua trở về gặp chủ nhân say rượu, nhất thời trong lòng nhộn nhạo không thể tự kiềm chế, nghĩ thầm nếu chủ nhân đã say, nói không chừng có thể thân cận sờ mó...
Nhưng ai biết, buổi tối Khúc Thương Mang uống nhiều, năng lực phản ứng càng làm cho người ta sợ hãi, bình thường ngủ cấp bậc tối đa cũng chỉ đánh nhau, lúc này tốt lắm, bất tỉnh nhân sự giá trị vũ lực lại thăng chức rất nhiều cấp bậc, có tư thế một người giữ ải vạn người khó qua*.
Miêu Hựu dùng móng vuốt nửa tàn phế xoa nhẹ vuốt mắt nhỏ, ai nói chủ nhân giống thiếu niên nhu nhược, ai nói thân hình chủ nhân nhỏ gầy mềm mại.
Mẹ nhà mi Đường Suất, có dũng khí lần sau ngươi tới đẩy ngã một cái thử xem!
Nghĩ đến tên trùng âm hiểm giả dối kia, đáy lòng Miêu Hựu tức tối.
Ta đã ước định cùng ngươi không thể lộ ra nội tình đối phương cho chủ nhân, nhưng... Ước định cũng không nói, ta không thể khiến chủ nhân tự mình phát hiện thân phận của ngươi có vấn đề.
Miêu Hựu tự cho là thông minh che miệng cười trộm, không thấy được bàn chân đã đi giày thể thao xong, hướng mặt nó giẫm lên.
"Má ơi —— "
Đỉnh đầu Miêu Hựu chắc bị giẫm ra thành dấu hiệu của hổ mất.
(trên đầu hổ thường có sọc vằn hình chữ Vương ấy)
"A, thật có lỗi thật có lỗi." Khúc Thương Mang thuận miệng nói, trong giọng nói hoàn toàn không có một chút áy náy.
Ai bảo con hàng này nằm dạng ra đấy, đáng đời bị đạp.
Khúc Thương Mang cũng chẳng hơi đâu an ủi cơ thể và đầu óc Miêu Hựu đều chịu trọng thương, vội vội vàng vàng tìm bộ quần áo lên, miệng cắn sữa chua đồng thời không quên nắm chắc thời gian xoay người mang giày còn lại.
Sữa chua cung cấp vô cùng nhiều dinh dưỡng, nguyên tố vi lượng, Khúc Thương Mang trộn mứt quả vào trong hộp sữa chua, như vậy còn có chút mùi vị.
Khụ, bởi vì một giỏ trái cây. Trước đây Khúc Thương Mang không hề còn cảnh tội nghiệp mỗi ngày chỉ phết ít mứt hoa quả đỡ thèm, căn bản không dám ăn nhiều.
Hiện tại anh hận không thể cầm hộp mứt hoa quả trực tiếp ăn.
Có điều thời gian không kịp, tưởng tượng chỉ có thể để sau.
Sợi tóc màu đen còn dính nước, ở trong không khí xẹt qua một độ cong nhẹ nhàng khoan khoái.
Khúc Thương Mang không kịp sấy tóc, tùy tiện lau mặt một cái. Tay cầm cặp da trên bàn, trước khi đi đem một ít trái cây cho vào khuyên tai không gian.
Nếu là người khác đưa tới, như vậy, hết thảy không vội.
Lão thấp chạy như một làn khói, cửa phòng ngủ cũng không khóa.
Đương nhiên anh cũng không lo lắng có người tiến vào, bằng không Miêu Hựu có thể trực tiếp đi chết đi.
Miêu Hựu khổ bức hề hề khôi phụchình người chạy tới trong phòng tắm tắm rửa một cái, sau khi tắm thành thành thật thật lau mình sạch sẽ, thu thập lông rụng của mình, lau rửa các ô cửa thủy tinh thật sạch, lúc này mới yên tâm đi ra ngoài, biến thành mèo kiễng đầu ngón chân đi tới trên ban công, đầu cúi, nằm úp, duỗi lông, hành văn liền mạch lưu loát.
Ánh nắng trên ban công thật ấm áp, Khúc Thương Mang đã chuẩn bị cho nó một cái đệm êm, nằm ở trong này không cần lo lông mèo dính bẩn.
Nói tóm lại, chủ nhân đối tốt với nó vô cùng.
Chỉ là có đôi khi, nó không chịu thua kém...
Đúng vậy, không có biện pháp không chịu thua kém.
Mùi hương này, ai mà không bị hấp dẫn!
Nói đến Khúc Thương Mang, ngay cả đi văn phòng cũng giản lược, vội vàng một mạch chạy như điên đến cửa phòng học.
Nhìn màn hình điện thoại di động sửa sang lại mấy sợi tóc ngắn nhếch nhác, trầm mặt đẩy cửa đi vào.
Trong phòng học lúc này lại cực kỳ im lặng, bởi vì... Bên trong tổng cộng có ba người.
Nhất thời, đang chuẩn bị giải thích tình cảm với cả lớp thì lão thấp phát hỏa, đi đến bục giảng trước, hung ác "Bộp bộp bộp" gõ một trận: "Mọi người đi đâu vậy? Tôi không đến sẽ không có ai tổ chức giờ tự học sao? Lớp trưởng! Sao lại thế này!"
Người đầu tiên trong 3 người Nhiên đang ngồi cũng trúng đạn, chỉ thấy cậu không nhanh không chậm ngẩng đầu, nói khẽ: "Lão thấp, hôm nay là thứ sáu."
"Thứ sáu làm sao vậy?" Khúc Thương Mang không kịp phản ứng.
Người thứ 2 trong 3 người Nguyên Âm buông sách luyện tập trong tay xuống, nhỏ giọng nói: "Lão thấp, sáng thứ sáu không có tiết tự học."
Khúc Thương Mang: "......"
Hình như, thực sự là thế.
Khúc Thương Mang xoa huyệt Thái Dương thở phào một cái, nếu nói như vậy, mình cũng không muộn, không phải chuyện xấu.
Chỉ là: "Những người khác đâu?"
Còn có năm phút đồng hồ chuông sẽ reo, làm sao lại chỉ có ba người?
"Không đúng, lão thấp là bốn người!" Trên cửa sổ con cá vàng nho nhỏ lượn trong bồn, vui vẻ nhảy lên một cái: "Lão thấp, em không muộn! Em đã tới!"
Tào Chí Vĩ quơ quơ đuôi cá vàng, cao hứng phấn chấn chào hỏi: "Lão thấp buổi sáng tốt lành! Chờ em tiếp tục sinh ra một viên trân châu, đưa cho lão thấp làm lễ vật lễ quốc khánh!"
"Không cần." Không đề cập tới trân châu, nhắc tới sắc mặt Khúc Thương Mang chuyển thành đạm mạc, khóe miệng cong lên thành nụ cười xinh đẹp nguy hiểm: "Sắp lên lớp còn nghịch nước? Còn ra thể thống gì! Khụ... Giống bộ dáng gì nữa! Mau ra đây! Cho em một phút đồng hồ mặc quần áo tử tế!"
"Dạ ——" Tào Chí Vĩ bị lão thấp giơ khối lau bảng dọa sợ.
Hiện tại mình đang trong hình thái mảnh mai, một cây phấn viết ném ra cũng đủ lấy mạng a...
Quy củ mặc quần lót, từ trong bồn cá ướt sũng bò lên đi ra.
Khúc Thương Mang xem như đang nhớ lại lần đầu tiên tới lớp này cảm giác quái dị làm sao xuất hiện, có thể không phải do thằng nhóc này sao, làm nước lênh láng đầy đất.
"Đi lau." Khúc Thương Mang cố nén cười, mặt xích đến gần.
Tào Chí Vĩ ngoan ngoãn gật đầu, tùy tay với từ trong bức tường ra một nhóc đầu trọc: "Người chết! Mau đứng lên, hôm nay cậu trực nhật!"
Bị mắng bị phạt, ít nhất phải lôi theo cái đệm lưng.
Khúc Thương Mang: "......"
Bên trong tường còn có một đứa ngủ!
Vương Diệu Quang nới lỏng thư giãn xương cốt cả người, ngáp một cái, thành thành thật thật gật đầu: "Tốt, tôi nghĩ tên Zombie sẽ gọi, ai biết nó đi đâu vậy? Khụ khụ... Lão thấp buổi sáng tốt lành!"
"Ai biết, cậu không phải ngủ cùng phòng với cậu ấy sao." Tào Chí Vĩ dùng cái đuôi lôi từ trong hòm để dụng cụ ra hai cây lau nhà, một cái cho cậu ta một cái cho mình: "Kỳ Kỳ, đi WC hứng một chậu nước đến đây đi."
Tên Nguyên Âm kia làm cái gì cũng vụng về nên cái gì cũng không để ý, vẫn là Kỳ Kỳ tốt hơn.
"A." Lau xong súng Kỳ Kỳ đứng dậy, bưng chậu nước đi qua bên người Khúc Thương Mang, đột nhiên dừng lại hỏi một câu: "Lão thấp, sao thầy không mang lễ vật em tặng đến trường?"
Khóe miệng Khúc Thương Mang giật giật: "Tôi cảm thấy, vật kia vẫn là để ở nhà thích hợp hơn."
Có giáo viên nào mang súng đến trường học không hả! Đi học cũng không phải đi cướp ngân hàng!
Kỳ Kỳ vuốt cằm: "À."
Nếu lễ vật đã đưa cho lão thấp, như vậy tự nhiên do thầy tự quyết định.
Trong lớp năm người đã đến, còn mười người đi đâu?
"Du Khải Luân đâu?" Khúc Thương Mang có thể nhớ rõ lai lịch thái tử gia Thiên giới hạ phàm cho tới bây giờ chưa từng đi muộn.
Vừa mới đi vào phòng học, hờn giận mấy ngày liền Tư Ngư ấm ách nói: "Hẳn là đang ở trong chăn tiểu Sâm ấy."
Không phải có một câu như vậy nha, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu, thái tử về sau không tảo triều *... Khụ, tự học buổi sáng...
Tuy rằng không tới đêm trăng tròn, nhưng thái tử gia chịu không nổi mỗi ngày chờ mong, đã sớm khẩn cấp bò lên trên giường Thi Lương Sâm, không thể làm chút chuyện cua đồng, nhưng là sờ mó hôn nhẹ gì đó, so với chỉ có thể nhìn mà không thể ăn vào miệng vẫn hơn!
Tiểu Mỹ nam họa bì Thi Lương Sâm kỳ thật cũng không bài xích hành động thân mật của thái tử gia, đêm hôm đó lưu lại hồi ức rất đẹp rất thỏa mãn.
Chỉ là... Vị này từ trên trời cao xuống.
Bà nội sớm dặn dò, trên trời toàn người mặt lạnh tâm như sắt đá, thật dọa người.
Ai biết vị ấy có thể nhiệt tình như vậy được bao lâu?
Mà chủng tộc của mình là yêu quái Họa bì không có khí tiết nhất Yêu tộc, nhưng, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy chuyện nam nam nữ nữ mệt chết đi, có đôi khi, cũng sẽ sinh ra ý nghĩ tìm người ổn định.
Bất luận là ai, đều khó có khả năng là vị thái tử gia thiên thượng này.
Khúc Thương Mang vừa nghe, theo tập quán cảm thán một vị thái tử gia Thiên giới Đông Phương thế nhưng lấy cái tên Tây Phương hóa như vậy, sau lại bắt đầu lo lắng.
(Du Khải Luân = Karen Du/ Karen Yu =.=)
Phần lớn mọi người nghĩ rằng yêu quái họa bì sống vất vưởng, thấy một người yêu một người, không có hạn cuối...
Kì thực, bọn họ là một trong những chủng tộc trung trinh với tình cảm nhất.
Bọn họ có thể mãi mãi chỉ yêu chỉ chờ đợi một người, chẳng sợ kết quả là chờ đợi trong vô vọng, chẳng sợ đến cuối cùng, bọn họ cần trả giá thảm thiết.
Có người nói họa bì si, họa bì ngốc.
Khúc Thương Mang lại cảm thấy, có đôi khi mỗi một đứa ngốc, đều là người được trời cao chiếu cố.
Ngu một chút chắc gì không tốt.
Khúc Thương Mang trầm tư một lát, quyết định tìm một cơ hội tâm sự cùng Thi Lương Sâm, yêu sớm dễ dàng ảnh hưởng thành tích học tập cùng cuộc sống bình thường!!!
Lời bộc bạch: một gã thầy chủ nhiệm đủ tư cách, không chỉ cần chú ý phương diện học tập của các học sinh, mà còn cần kiêm chức tri kỷ khuyên nhủ tâm tình, bác sĩ tâm lý, hướng dẫn thói quen sinh hoạt, sức khỏe lành mạnh...
Cách giờ vào lớp còn có một phút, mọi người trong lớp lục tục tề tụ đông đủ.
Có điều tổ thứ nhất hàng thứ ba một vị trí vẫn còn trống là Long vương gia.
Con hàng này chẳng lẽ lại phạm tật xấu sao? Khúc Thương Mang nhìn bản danh sách học sinh thất thần trong nháy mắt.
Hai tuần lễ này trừ ngày đầu tiên khai giảng, Lý Long Vọng đều không có đi muộn... Chẳng lẽ hôm nay...
Lúc này, chân trời đột nhiên nổ tung một đạo sấm sét, mây đen bao phủ cả mặt đất, che phủ bầu trời trước đó còn dương quang xán lạn.
"Răng rắc răng rắc", nhiều tia điện sáng lóng lánh, hạt mưa lớn theo âm thanh sấm sét mưa như trút nước, không hề có dấu hiệu báo trước.
Cơn mưa cứ mãnh liệt vội vàng đổ ập xuống.
Khúc Thương Mang ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng người thoáng hiện bao phủ trong mây, ướt sũng, có thể không phải là Lý Long Vọng sao.
Anh vội vàng đi qua mở ra cửa sổ, đem người đón vào.
Lý Long Vọng lau một phát nước mưa trên mặt, không thể tránh khỏi ngượng ngùng ướt hết sàn lớp.
"Lão thấp, thực xin lỗi, em đến muộn..." Đến muộn một phút đồng hồ, ít hơn so với ngày hôm qua lão thấp chậm chạp hai phút.
"Không sao, em lau khô người trước đi." Khúc Thương Mang lập tức tìm ra khăn mặt chưa dùng trong ngăn tủ dành cho giáo viên, vốn là để dùng lau khô đầu sau mỗi tiết dạy bơi, đưa cho Lý Long Vọng để cho cậu lau.
Lý Long Vọng ấm áp trong lòng, lần đầu tiên không quá muốn làm phép hong khô mình: "Lão thấp ngày hôm qua không phải nói nha, muộn một phút đồng hồ cũng là muộn, hết thảy lý do đều là lấy cớ. Em không kiếm cớ, muộn chính là đến muộn, lão thấp phạt chép bài cũng không sao..."
Bởi vì, mỗi một lần chép bài cảm thấy cũng nhớ lâu hơn.
Bất luận là làm đề hay chép phạt, làm cũng không quá tốn thời gian sức lực, ngay cả rình độ viết chữ giản thể cũng được nâng cao.
Lão thấp, chúng ta cũng biết, thầy muốn tốt cho bọn em, dùng biện pháp hữu hiệu nhất, cho chúng ta cách học nhanh nhất kiến thức dưới nhân gian.
Cho nên, bất luận là sao chép văn học cổ đại hay là công thức toán học, phiên âm ý nghĩa từ mới tiếng Anh, bảng chu kỳ nguyên tố hoá học... Chúng em đều nguyện ý.
Lão thấp đã nhìn ra nền tảng chúng ta không tốt.
Khúc Thương Mang trầm mặc trở về bục giảng, ý bảo cậu lau khô sau trở lại chỗ ngồi của chính mình, hoàn toàn không nói đi muộn hay chép phạt gì cả.
Mỗi một thầy chủ nhiệm, trong lòng đều có một cán cân Thiên Bình.
Mà một bên cán cân, vĩnh viễn nghiêng về học trò lớp mình.
"Đi học!"
"Đứng dậy!"
"Chào các em."
"Chúng em chào thầy ạ!"
Chúng ta cũng có thể, chờ mong càng nhiều hơn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hì hì, đây là đệ nhất càng vậy, nhớ rõ mạo hiểm cái phao lạc
PS: gần đây đánh, Tiểu Hồng hoa của ta còn không có xuất hiện đâu QAQ, tận lực trước tiên thông tri mọi người, chương sau 12: 30 Cập Nhật, ngụy càng trong lời nói cũng là bởi vì đem chương và tiết trừu không có, ta bị bắt bất đắc dĩ mới nảy sinh cái mới.
P PS: gần đây không riêng gì chuyện này a!! Của ta lợi tức cũng toàn bộ bị bớt thì giờ a!!! Cất chứa cùng nhắn lại cũng toàn bộ bị nuốt lấy a!!!! Chính là Liên phi hay là đang Cập Nhật, Liên phi mạnh ở Cập Nhật!!!!! Liên phi còn có thêm!!!!!! Mau đem các ngươi cổ vũ cùng ủng hộ lấy ra nữa, hu hu hu, vách đá dựng đứng không cần ngã xuống ~~(>_<)~~
Lý Hạo người bố trí xuất hiện, thuận tiện rống một câu Hạo ca cầu bao nuôi ↓
Mỗi một hủ nữ trong lòng đều có một đám lang!
Editor sắc lang:
1.Kết mấy câu của tác giả: Ngu một chút chắc gì không tốt:v Trong lòng mỗi hủ nữ đều có một đàn sói:v Tên Karen của bạn Khải Luân làm mình chợt nghĩ đến Kim Luân pháp vương @@ và em Vương Tuấn Khải tên tiếng Anh là Karry:3
2.Ơ, nếu mình không nhìn lầm thì Hạo ca cầu bao nuôi ↓ có thể suy đoán bạn Lý Hạo là thụ còn cái điểm ở đuôi từng bị lão thấp chọt trúng là điểm G hơm *mặt bỉ*:)))))))))
3.Giải thích câu thơ trong dấu * nhé:
Lấy ý từ câu thơ sau trong bài thơ Trường hận ca của Bạch Cư Dị:
"Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu
Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi
Tòng thử quân vương bất tảo triều"
Dịch nghĩa: (bản dịch của Tản Đà):
Trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân
Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao rồi mới dậy
Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa.
Bài thơ nổi tiếng này nói về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi, Dương Quý Phi từ khi vào cung rất được Huyền Tông sủng ái, đến nỗi bỏ bê triều chính. Tướng An Lộc Sơn vốn chơi thân với nhà họ Dương nên được Dương Quý Phi tin mến và thuyết phục Huyền Tông ban cho nhiều ưu đãi. An Lộc Sơn sau đó vì hiềm khích với Tể tướng Dương Quốc Trung mà làm phản. Quân An Lộc Sơn đánh đến kinh đô Tràng An buộc nhà vua cùng triều đình phải bỏ chạy vào đất Thục. Đến Mã Ngôi, tướng sĩ không chịu đi nữa, bắt Huyền Tông phải giết Dương Quý Phi mới chịu đi tiếp, vì cho rằng Dương Quý Phi là mầm mống sinh họa. Đường Minh Hoàng không nỡ giết Dương Quý Phi nên ban cho mội dải lụa trắng để nàng treo cổ tự vẫn. Sau quân đội nhà Đường dẹp được loạn An Lộc Sơn, Huyền Tông được con là Túc Tông mời về làm Thái Thượng Hoàng. Huyền Tông vì ngày đêm tưởng nhớ Dương Quý Phi nên uất hận mà qua đời chỉ 4 năm sau đó.
Nội dung:
Bài thơ có thể chia làm 4 đoạn. Đoạn thứ nhất (câu 1 – 32) miêu tả những ân sủng mà Đường Huyền Tông dành cho Dương Quý Phi với những yến tiệc thâu đêm suốt sáng, như một giấc mơ kéo dài từ ngày này sang ngày khác. Hậu quả là nhà vua không còn quan tâm đến triều chính, mặc cho loạn thần và người nhà của Dương Quý Phi lộng hành. Đoạn thứ 2 (câu 33 – 50) bắt đầu bằng tiếng binh đao khói lửa của quân An Lộc Sơn làm phản (Cửu trùng thành khuyết yên trần sinh—khói bay ra từ trong chín lớp tường thành nơi vua ngụ). Vua tôi chạy đến núi Mã Ngôi thì binh sĩ đòi giết Dương Quý Phi mới chịu phò vua đánh giặc. Vua không cản lại được nên đành ban cho Dương Quý Phi cái chết. Đoạn thứ 3 (câu 51 – 74) tả cảnh Huyền Tông về kinh sau khi loạn An Lộc Sơn đã dẹp xong. Cảnh cũ còn đó mà người xưa đã vắng bóng. Đoạn cuối (câu 75 – 120) kể về nỗi nhớ da diết của nhà vua, bây giờ đã là Thái Thượng Hoàng, không còn phải lo việc triều chính nữa.
Bài thơ kết thúc với nỗi hận khôn nguôi của Huyền Tông khi phải đích thân hạ lệnh giết người phi yêu quý của mình: Thiên trường địa cửu hữu thì tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ (trời dài đất rộng có khi tận, nhưng hận này mãi mãi khôn nguôi).
4, * Nhất phu đương quan vạn phu mạc khai: 1 người giữ quan (ải) vạn người khó qua
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]