Nghèo khó làm cho Từ Tú Việt nào nỡ bỏ tiền mua bánh bao, mà một chuyến này, cũng là vì kiếm tiền, sử dụng bản lĩnh học từ nhỏ để... Xin ăn.
Ánh mắt Từ Tú Việt dời khỏi bánh bao, nhìn gương mắt của đại tỷ bán bánh bao, ngón tay hơi động, tính toán trên dưới ba đời của người ta.
Tiệm bánh bao phong cách cổ xưa có diện tích không lớn, trên cửa gắn một tấm bảng ghi năm chữ màu vàng "Tiệm bánh bao Tiết gia" viết bằng bút lông, bên ngoài cửa bày một cái sạp, bây giờ đã qua giờ cơm, trong tiệm chỉ có mấy người đang ngồi.
Bà chủ của tiệm bánh bao đã sớm nhìn thấy hai người Từ Tú Việt, chờ Từ Tú Việt hỏi giá tiền, liền cười chào hỏi: "Đại nương muốn mua mấy cái?"
Sau đó đợi một hồi lâu, cũng không thấy Từ Tú Việt mở miệng, cũng biết hơn phân nửa hai người này không mua nổi.
Loại người này bà ấy cũng thấy không ít, dù sao tuy nói bánh bao nhà bà ấy được xem là bánh bao ngon nhất trong trấn, ngay cả các lão gia ở huyện thành cũng nghe tiếng đến ăn thử, nhưng nếu nói riêng về giá tiền, đúng là đắt hơn những tiệm bánh bao khác.
Đại nương này ăn mặc giản dị, có lẽ là ăn không nổi, hoặc là ăn nổi, nhưng có chút tiếc tiền, còn đang do dự.
Bà ấy cũng không nói gì, yên tĩnh chờ Từ Tú Việt mở miệng, khoảng thời gian này đã qua giờ cơm, cũng không phải là lúc kinh doanh tốt.
Trong l*иg hấp chỉ còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-thai-doan-menh-chay-nan-thanh-nu-de/3439412/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.