Biết là được.
Biết là tốt.
Từ Tú Việt lại hỏi hắn: "Ngày hôm qua con nói với Tam ca của mình, trở về thăm mẹ chính là chậm trễ chuyện học của con, có phải không?"
Hà Tứ Lang còn chưa không hiểu ngày hôm qua tại sao mình lại bị trói, thì ra là vì chuyện này, lúc này mới gật đầu một cái: "Đúng vậy, trước mắt chính là thời gian quan trọng, tiên sinh nói trong lần thi Hương này con rất có cơ hội sẽ đậu, nếu phát huy tốt, nói không chừng còn có thể thành một Lẫm sinh (hạng nhất kỳ thi Hương)."
Nói đến chỗ này, khóe miệng Hà Tứ Lang hơi cong lên, không nhịn được mỉm cười, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo.
"Tóm lại con trở về cũng không giúp được gì, nếu mẹ không có chuyện gì, hôm nay con trở về, ít nhất chuyện học phải bị chậm trễ hai ngày. Nếu mẹ xảy ra chuyện, con chính là mặc áo tang đi thi, về nhà phiền phức vây quanh rất khó để chăm chỉ học tập, nếu lần này con thi không đậu, thì phải chờ thêm ba năm nữa. Con biết mẹ cũng chỉ là một thôn phụ, rất khó suy tính được lâu dài, để cho con nói rõ, cũng sẽ để cho mẹ khó hiểu, vì vậy con để cho tam ca mang về 50 văn, chỉ để cho mẹ biết, trong lòng con trai cũng nhớ nhung mẹ, chỉ là quả thật bận rộn không có cách nào trở về được. Nếu nghĩ đến lợi ích bên trong, chỉ cần con trai chăm chỉ học tập, cho dù mẹ đi rồi, vậy trên bia mộ cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-thai-doan-menh-chay-nan-thanh-nu-de/3439400/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.