Cẩn Đản mυ"ŧ ngón tay, mở to đôi mắt đen nhánh không hiểu gì nhìn về phía Hà Nhị Lang, không có bất kỳ phản ứng gì.
Thôn trưởng nhíu mày, trong lòng chỉ cảm thấy Từ lão bà tử này không thức thời đi xuống nấc thang đã bày ra, đến tuổi này của ông ấy, ai mà không tiếc mệnh, ông ấy cũng không tin lão bà tử này thật sự muốn chết, cũng chỉ là vừa khóc vừa ồn ào của nữ nhân thôi. Nhưng ông ấy là nam nhân, còn là thôn trưởng, cũng không tiện so đo với nữ nhân, hơn nữa chuyện này nói toạc ra chính là lỗi của Hà Nhị Lang, Hà Nhị Lang vẫn đáng mắng: "Còn không xin lỗi mẹ của ngươi!"
Hà Nhị Lang cúi thấp đầu nói: "Mẹ, con sai rồi."
Thôn trưởng nhắc nhở hắn: "Sau này thì sao?"
"Sau này...." Hà Nhị Lang dừng lại một chút, nghẹn ngào nói: "Sau này, mẹ nói gì chính là cái đó... Đều... Đều nghe mẹ."
Lúc Từ Tú Việt nghe được giọng nói giống như chó nhà có tang này, trong lòng bỗng nhiên có một trận sảng khoái thoải mái không thuộc về cô, giống như tâm nguyện nhiều năm đã hoàn thành, lại giống như đã đánh bại được đối thủ cực kỳ đáng ghét, sung sướиɠ mang theo sự đắc ý.
Từ Tú Việt thừa nhận cảm giác này làm cho cô ngày càng không thoải mái.
Mẹ kế, bán cháu gái, trên người nguyên chủ này có một ít chuyện lộn xộn, Từ Tú Việt càng không muốn nhận quả (nhân quả) của nguyên chủ, tất nhiên cũng không muốn dính vào. Cho nên cũng kiềm chế lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-thai-doan-menh-chay-nan-thanh-nu-de/3439381/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.