Từ khi Tô Cần cùng Khâu Ngạn Quân giải bày sòng phẳng, trong lòng Khâu Ngạn Quân khó chịu suốt mấy ngày. Tô Cần lần đầu tiên phát hiện người yêu còn có cái thuộc tính này, hai người thật giống như trao đổi với nhau-- Đổi thành Tô Cần mỗi ngày dụ dỗ nháo loạn cùng Khâu Ngạn Quân.
Có điều Tô Cần cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là nam nhân sao có thể đối với hắn nói"Không được" đây?
-- Chuyện này thực sự đã làm tổn thương lòng tự tôn.
Tô Cần cảm giác mình quả thực là quá hiểu ý, đi khắp thế gian chỉ có chính mình sủng Khâu Ngạn Quân nhất.
Khâu Ngạn Quân giận hờn không nói chuyện với hắn, hắn liền ôm eo Khâu Ngạn Quân, nhón chân lên hôn nhẹ trán người này. Mãi đến tận lúc đem đối phương làm cho cao hứng, cuối cùng đối với mình nở nụ cười, hắn lại gào gào kêu nhào tới, hai tay treo ở trên cổ nam nhân, hôn lên đôi môi đầy mong ước.
Hôn mãi cho đến khi hai người tai đỏ mặt hồng, tình dục dâng cao, Khâu Ngạn Quân mới trốn tránh đẩy Tô Cần ra.
"Ngạn Quân, cậu còn chưa cao hứng sao?"
Tô Cần xoáy sâu vào con ngươi đối phương, màu đen bên trong con ngươi lập loè ánh sao dịu dàng, phảng phất giống như hàm quát toàn bộ thế giới, nhìn tựa sơn thủy hữu tình, ngồi trông mây tụ mây tan. Hắn tinh tế cân nhắc tỉ mỉ, nhưng cảm thấy này bên trong hết mức ánh, đều là cái bóng của hắn -- Nhìn núi, nhìn sông, nhìn mây, cũng giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-tai-xe-thu-cung-lao-cong-cua-han-dai-khi-sinh-hoat/3086836/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.