“Chú … hai người?” Điển Điển sửng sốt một chút, lập tức kinh hãi. “Hai người đánh nhau?”
Lần này Tần Nặc cảm thấy may mắn khi Tần Điển vẫn còn con nít.
“Không.. hai chú không có đánh nhau … chỉ là … chú không cẩn thận bị thương thôi.” Tần Nặc ôn nhu cười cười.
Mấy ngày này mỗi khi Tần Điển nhớ về Tần Nặc đều là hồi ức ấm áp. Bé thay đổi thái độ không tốt của mình, ôm lấy vai Tần Nặc nói: “Chú Tần, chú có nhớ con không?”
Một đứa nhỏ luôn luôn ngạo kiều sao tự dưng lại hiểu chuyện như thế? Tần Nặc có chút bất khả tư nghị!
“Điển Điển? Gần đây ở nhà của cha sống thế nào? Có vui không?” Tần Nặc vuốt đầu nhỏ của Điển Điển, hỏi.
“Dạ …” Tần Điển suy nghĩ một chút, khẽ cắn môi, kể khổ với Tần Nặc. “Không vui! Tuyệt không vui!”
Tần Nặc giật mình.
Chiêm Lệ cũng không ngờ tới.
Ngẩng đầu nhìn Chiêm Lệ, Tần Nặc nhíu mày: “Cậu có thể cho tôi 1 lời giải thích không?”
“Giải thích? Không cần thiết … phải không? Nếu Điển Điển đã nói ra rồi, thì tôi cũng không có gì cần phải giải thích.”
“Chiêm Lệ! Tôi giao Điển Điển cho cậu vì muốn cậu cho nó một cuộc sống tốt hơn.”
“Cuộc sống tốt hơn? A … Đúng vậy, cuộc sống mà tôi cho nó tuyệt đối tốt hơn anh.”
“Con không có muốn cuộc sống như thế!” Điển Điển xoay người, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Chiêm Lệ. “Ông đối với tôi 1 chút cũng không tốt.”
“Cái gì là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-su-thi-hai-tu-tha-ba-thay-la-ba-cua-con-y/2958418/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.