“Sao thế? Không tin, không tin cũng được, không cần đi.”
“Đi đi!” Tần Điển khờ dại cho rằng, Chiêm Lệ chợt tốt bụng cho bé đi gặp Tần Nặc.
Từ lúc Tần Điển bị tòa xử thuộc về Chiêm Lệ, Tần Nặc liền bị bệnh. Nhưng hắn vẫn một mực chống đỡ, cho đến lúc ngã xuống bục giảng khiến Trầm Hoa Tân phải đưa hắn vào bệnh viện … ở trên giường bệnh chật hẹp trong cái phòng bệnh ngủ một đêm, Trầm Hoa Tân an vị ở cái ghế bên cạnh, canh hắn suốt 1 đêm.
Trong nháy mắt trời sáng.
Tần Nặc mơ mơ màng màng nghe chuông điện thoại di động, đưa tay cầm lấy, lúc đó Trầm Hoa Tân tỉnh lại, cầm điện thoại di động đưa cho hắn.
“Là số của Chiêm Lệ.” Chán ghét nhìn điện thoại, hai chữ cái “Chiêm Lệ” lớn tới mức khiến Trầm Hoa Tân muốn không thấy cũng không được.
Tần Nặc cố gắng ngồi dậy, động tác dứt khoát tiếp máy: “Chiêm Lệ! Cậu còn gọi tới cho tôi làm gì?”
Trong khi Tần Nặc hổn hển, thì thanh âm của Chiêm Lệ dễ dàng rất nhiều: “Xem ra anh cũng không có nhớ con nuôi của anh lắm ha!”
“Cậu …” Vừa nghe tới chuyện liên quan tới Tần Điển, Tần Nặc đè xuống cơn tức, thấp giọng nói. “Cậu muốn gì?”
“Không muốn gì cả, chỉ là Tần Điển nhớ anh, vì vậy tôi chuẩn bị cùng nó qua nhà thăm anh đấy.”
“Thực sự?” Tần Nặc quả thực không thể tin được lỗ tai của mình!
Hắn vừa nghe gì cơ? Chiêm Lệ sẽ dẫn Điển Điển đến gặp hắn! Hắn vốn tưởng rằng, kể từ lúc có phán quyết, mình đời này cũng sẽ không cách nào gặp lại Điển Điển được nữa!
“Một giờ sau chúng tôi sẽ tới nhà anh đó!” Nói câu này xong, cũng không quản Tần Nặc đáp trả thế nào, Chiêm Lệ trực tiếp cúp điện thoại, bởi vì y biết, dù cho Tần Nặc đang nằm trong mộ, cũng sẽ đào mộ bò ra ngoài để gặp Tần Điển cho bằng được.
À …. Trong tay có lợi thế thật là tốt nha!
Nhìn Tần Điển ngồi ở ghế phó đang cực kỳ hưng phấn, Chiêm Lệ cười lạnh một chút.
“Tôi phải lập tức về nhà! Lập tức! Lập tức!” Tần Nặc xốc tấm chăn, bước xuống đất, nhưng thân thể bệnh lâu căn bản nhịn không được, thiếu chút nữa ngã xuống.
May là Trầm Hoa Tân đỡ hắn.
“Anh điên à? Anh cũng không phải không biết tình hình sức khỏe của mình! Chí ít phải nằm 2 ngày!”
“Không được! Một tiếng sau Chiêm Lệ sẽ dẫn Điển Điển đến gặp tôi! Tôi đã hơn 1 tháng không gặp Điển Điển rồi!” Tần Nặc đáng thương nhìn chằm chằm Trầm Hoa Tân.
Trầm Hoa Tân cũng biết huống của Tần Nặc, nhưng … thân thể hắn …
“Nhờ cậu mà! Hoa Tân! Cho tôi về đi! Chỉ cần nửa ngày thôi … Cậu xem đi, bây giờ còn sớm, tôi mang khẩu trang, bọn họ sẽ không nhận ra tôi đâu! Hiện tại trong bệnh viện phòng nào cũng đông đúc, tôi cũng không bệnh nặng, bọn họ cũng sẽ cho tôi xuất viện sớm thôi mà.”
Trầm Hoa Tân suy nghĩ một chút, thở dài: “Được rồi, tôi đưa anh xuống.”
“Không cần! Hai người quá dễ gây chú ý, cậu ở lại giúp tôi xử lý thủ tục xuất viện đi!” Nói xong, Tần Nặc đã rút thẻ ATM của mình ra. “Trong đây có tiền lương của tôi, pass là sinh nhật của tôi, chắc cậu biết mà ha?”
“Biết nhưng …”
“Vậy nhờ cậu.” Vừa dứt lời, Tần Nặc cầm khẩu trang, thay quần áo, cứ như vậy chạy ra ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]