Cung Phàm đi về phía cành cây khô, ánh mặt trời chiếu lên kéo dài bóng dáng anh. Tỉnh Phi ngồi ở bên trong lều, cằm tựa lên đầu gối của chính mình, nhìn bóng lưng Cung Phàm, cảm thấy mọi việc giống như một giấc mộng. Thời gian hai người ở trên bờ biển là như nhau, Cung Phàm bị rám nắng đen đi rất nhiều, mà cậu thì chỉ đen có một chút xíu thôi. Hai người có lúc không khác gì người nguyên thủy, không ngại lõa thể nằm trên bờ cát tắm nắng. Mặt trời buổi trưa khá gắt, Tỉnh Phi liền đi hái mấy tán lá dừa che lên thân thể hai người. Bởi vì đang ở trên đảo hoang, sẽ không có ai nói cậu phá hoại thảm thực vật. Cung Phàm cách thật xa cũng thấy lưới đánh cá trống trơn, tấm lưới không phấp phơ trong gió. Cung Phàm liếc mắt nhìn sau đó quay người rời đi. Tỉnh Phi nhìn thấy anh trở về tay không, chạy tới nhét vào miệng anh một trái việt quất, “Thuần thiên nhiên, không ô nhiễm, việt quất do Tỉnh Phi hái!” Cung Phàm ôm lấy cậu, nuốt trái việt quất, “Ừm, mùi vị không tồi!” “Tất nhiên rồi.” Tỉnh Phi hôn lên má anh một cái. Cung Phàm ôm cậu quay tới quay lui, Tỉnh Phi căng thẳng nắm chặt bờ vai anh, hai chân kẹp chặt lấy eo của anh, “A —— “ Cung Phàm đưa cậu ra phía sau, mặt Tỉnh Phi hướng xuống dưới, còn chưa kịp phản ứng thì mặt đã nhào vào mông Cung Phàm, đau đến kếu lên một tiếng. “Đi, đi đánh cá.” Cung Phàm nhặt một cây gậy, buông Tỉnh Phi ra, sau đó cầm một miếng kim loại, đem một đầu vót nhọn hoắt. Tỉnh Phi cũng nhặt lấy một cái, nhìn Cung Phàm làm một hồi, sau đó tự mình cũng bắt chước, một bên gọt một bên suy nghĩ, bản thân mình sẽ oai hùng hiên ngang giống mấy vị đại hiệp trong phim võ thuật, phập —— một tiếng, liền xiên được một con cá. Vào lúc ấy, Tỉnh Phi hoàn không nghĩ tới, mỗi một vị đại hiệp khí chất phi phạm khi xiên cá thì bên cạnh luôn có một kẻ yếu làm nền. Cung Phàm mang theo Tỉnh Phi đi đến bờ biển, nước biển trong suốt. Cung Phàm quan sát chỗ nước cạn một lúc, phát hiện có mấy con cá chình đang nằm ẩn mình trong nước. Tỉnh Phi cũng nhìn thấy, hai người xác định mục tiêu liền tiến tới. Cá chình rất nhát gan cẩn thận, hai người mới cách chúng năm mét, chúng đã giật mình trốn mất. Hai người liếc nhìn nhau, Cung Phàm nhìn thấy ý cười trong mắt Tỉnh Phi, thật sự là không có tâm tình để buồn bực. Hai người theo dõi đám cá chình, có điều đều làm chúng chạy mất. Sau đó Tỉnh Phi liền tự tung tự tác. Cầm gậy chọc tới chọc lui xung quanh người Cung Phàm, nước biển bị cậu quấy cho đục ngầu, Cung Phàm cũng không tránh khỏi bị cát và nước biển bắn lên người. Cung Phàm bị Tỉnh Phi quấy rối cũng không bắt được cá. Anh đau đầu nhìn Tỉnh Phi, giơ lên gậy trong tay, nói rằng, “Sang bên cạnh chơi đi, bằng không anh liền đâm em.” Tỉnh Phi cảm thấy Cung Phàm không khác gì người nguyên thủy trong tivi, cậu cười rộ lên, không một chút sợ hãi, Cung Phàm dùng gậy chọc chọc bụng cậu, Tỉnh Phi lúc thì vỗ miệng mình, lúc vỗ lên mông, lúc lại vỗ lên bụng, “Húuu —— húuu ——” sau đó còn lấy chút bùn biển, vẽ vài vết ria mèo lên trên mặt. Cung Phàm nhìn mà nổi gân xanh, bàn tay nắm gậy hết xiết chặt lại thả lỏng, cuối cùng đem gậy phóng xuống cát, chiếc gậy cắm ở trong cát không ngừng rung động. Tỉnh Phi còn đang giả làm tinh tinh đấm ngực, “Gàooo —— gàooo —— “ Cung Phàm, “…” Cung Phàm yên lặng đi lên bờ, một mình lặng lẽ đào hố. Tỉnh Phi do dự nhìn Cung Phàm, “Anh, anh làm gì vậy?” Cung Phàm không để ý tới Tỉnh Phi, yên lặng tiếp tục đào hố. Tỉnh Phi bĩu môi, nghĩ Cung Phàm sẽ không phải là bị mình làm tức giận sau đó nghĩ không thông, đào hồ chôn mình chứ? “Anh?” Cung Phàm liếc nhìn chiều sâu của cái hố, cũng được một mét. Cung Phàm đứng lên, co duỗi cánh tay, cơ bắp theo động tác của anh cũng căng chặt rồi thả long theo, Tỉnh Phi nhìn mà nước miếng chảy dài. Cung Phàm trong lúc mắt Tỉnh Phi đang lộ vẻ thèm khát liền đi về phía cậu, Tỉnh Phi liền đấm đấm ngực hú hú mấy tiếng với anh. Cung Phàm thật sự không cười khổ nổi. Tỉnh Phi ném gậy trong tay đi, chạy về phía Cung Phàm, Cung Phàm tiếp được cậu, ôm cậu đi về phía cái hố bên cạnh bờ biển. Tỉnh Phi còn đang bám dính lấy Cung Phàm, Cung Phàm đem hai chân của cậu đặt vào trong hố, không chút do dự đem Tỉnh Phi trồng xuống cát. Tỉnh Phi bị động tác của Cung Phàm làm cho bối rối. “Anh?” Tỉnh Phi đơn thuần nhìn Cung Phàm. Cung Phàm nhếch khóe miệng, nụ cười muốn nói có bao nhiêu ác liệt thì có bấy nhiêu ác liệt, vừa tàn nhẫn vừa lưu manh. Chiều rộng của cái hố cũng chỉ to hơn độ rộng của hai chân Tỉnh Phi khoảng cách bằng một bàn tay. Tỉnh Phi vùng vẫy một hồi, căn bản không nhúc nhích được. “Ca…” Tỉnh Phi đoán được mục đích của Cung Phàm, Cung Phàm cúi đầu hôn lên trán cậu, “Ngoan, ở đây nhìn anh xiên cá.” Cung Phàm lấp cát vào hố, cát khá lỏng lẻo, Tỉnh Phi có thể nhúc nhích, thế nhưng muốn bò lên lại rất khó. “Kéo em lên đi, em bảo đảm sẽ không lộn xộn nữa… Anh ơi~” Tỉnh Phi ôm chân Cung Phàm, vẻ mặt em đây đã biết sai rồi. Cung Phàm nhìn biểu tình vô cùng đáng thương của cậu, không một chút động lòng, “Ngoan, ở đây hưởng thụ cảm giác làm cây cối một chút.” “Oaaa —— không muốn —— kéo em lên đi!” Tỉnh Phi ôm hai chân Cung Phàm thật chặt, không cho anh đi. Cung Phàm nhìn cậu, “Cũng không phải củ cải, nhổ lên làm gì, ngoan, tự mình bò lên đi.” “Em không nhúc nhích được!” Tỉnh Phi miệng chu lên rất cao. Cung Phàm ngồi xuống hôn lên miệng cậu một cái. Tỉnh Phi cho là anh đã tha thứ cho mình. Cung Phàm lại xoay người rời đi, “Mắt của anh cũng không thể nhúc nhích được, ngoan, chậm rãi bò lên, đều là người, không nên phấn đấu thành củ cải.” “Oaaaa ——” Tỉnh Phi nằm nhoài trên bờ cát gào khóc thảm thiết. Cung Phàm không thèm nghe cậu giả khóc, toàn tâm toàn ý săn cá. Cung Phàm nhìn chằm chằm cá chình nằm bên cạnh cục đá, sự sắc bén trong đôi mắt, hung ác khiến người nhìn phát run. Đem gậy trong tay chỉnh tốt góc độ, chậm rãi phán đoán lực tay. Tỉnh Phi đã nhận mệnh, nằm nhoài trên bờ cát, mông cong lên chậm rãi di chuyển, cố gắng mấy lần đều không có hiệu quả gì. Liền bắt đầu kêu gào. Cơ bắp trên cánh tay Cung Phàm căng chặt, gậy lập tức lao ra, giống như mũi tên rời cung, trong nháy mắt đâm trúng cá chình, máu tươi lan tràn mặt nước, Cung Phàm đi tới nắm lấy gậy, đem cá ở đầu gậy rút ra, sau đó ném cá tới trước mặt Tỉnh Phi. Tỉnh Phi không thế tin nổi nhìn Cung Phàm, anh cư nhiên không thèm liếc mắt nhìn mình một cái! Con cá bị ném tới trước mặt Tỉnh Phi chết không nhắm mắt, thân thể giãy dụa trên mặt cát. Ngũ quan Tỉnh Phi dữ tợn nhìn nó, “Đứa nhỏ này, còn không hết hi vọng sao! Chính cung còn ở trước mặt ngươi đây này!” Cá chình quẩy đuôi, khiến mặt Tỉnh Phi dính đầy cát. Tỉnh Phi đấm ngực gào gào kêu to, “Khinh người quá đáng rồi!” Cậu cúi đầu phẫn hận nhìn con cá kia, phát thế sẽ khiến nó phơi nắng đến chết, kết quả phát hiện đối phương đã ngỏm rồi… Tỉnh Phi ưu thương đem cá lăn qua lộn lại, tâm lý phiền muộn vẫn đuổi mãi không đi, kêu gào giống như người điên. (=)))))) Cung Phàm mắt không thấy tâm không phiền, Tỉnh Phi kêu gào không hề ảnh hưởng đến anh một chút nào. Cung Phàm nhắm ngay một mục tiêu, mới vừa chuẩn bị phóng gậy về phía chúng, Tỉnh Phi đột nhiên thét to một tiếng, Cung Phàm tay run một cái, gậy phóng đi bị chệch một chút. “Oaaa oaa ——” Tỉnh Phi kêu gào hết sức thống khổ, Cung Phàm nhướng mày quay đầu lại xem Tỉnh Phi, phát hiện ngũ quan Tỉnh Phi đều vặn vẹo. Tỉnh Phi cũng phát hiện Cung Phàm quay đầu lại nhìn mình, oan ức đến mức nhất thời một bên nước mắt một bên nước mũi, “Oaaa —— anh, có kẻ bất lịch sự với em, nó đang cắn mông em nè! Oaa a —— “ Tỉnh Phi sờ sờ phía sau, nhưng làm cách nào cũng với không tới. Cung Phàm nhìn thấy cậu đau đớn, lập tức không để ý tới chuyện bắt cá, chạy về phía Tỉnh Phi. Anh đi tới bên người Tỉnh Phi nhìn một chút, hay lắm! Một con cua rất to! Một cái càng đỏ đang kẹp lấy mông Tỉnh Phi. “Không có chuyện gì, là cua biển.” Cung Phàm nhìn mông cậu, cong như vậy, thịt lại nhiều, không trách bị cua cắp. Tỉnh Phi nghe vậy, vừa tức giận vừa đau. Cung Phàm đè con cua lại, sau đó mạnh mẽ vặn một cái, đem càng cua bẻ khỏi thân cua. Cua biển chịu đau liền dùng sức kẹp Tỉnh Phi, “Oaa a —— “ “A~ Anh, anh quả nhiên không yêu thương em.” Tỉnh Phi đau đến nước mắt tuôn trào. Cung Phàm đau lòng, trên mặt cũng có mấy phần lúng túng, anh ném cua biển tới trước mặt Tỉnh Phi. Tỉnh Phi chảy nước mắt, hung tàn nhìn lại con cua trước mặt mình.”Ngươi chờ bị băm thành ngàn mảnh đi!” Cung Phàm nhìn cậu bứt từng cái từng cái chân của con cua xuống, thừa dịp cậu phát tiết tính tình, đem chiếc càng còn sót lại đang kẹp mông cậu gỡ ra. Tỉnh Phi đang mải phát tiết, không chú ý tới động tác của Cung Phàm, tự nhiên cũng quên cả đau đớn. Cung Phàm dùng hổ khẩu cầm cánh tay Tỉnh Phi, kéo cậu lại, Tỉnh Phi giả vờ tức giận không để ý tới anh. Cung Phàm dỗ vài câu, cậu đều bĩu môi biểu thị mình đang rất tức giận! “Nướng cá cho em ăn nhé?” Cung Phàm ôm eo Tỉnh Phi. Tỉnh Phi giãy dụa, “Em không có tiết tháo như vậy sao, vì một con cá liền từ bỏ nguyên tắc làm người hả! Còn có, nam nam không muốn lôi lôi kéo kéo, cô nam quả nam, còn ra thể thống gì!” Cung Phàm nhìn bộ dáng của cậu, cười cười vừa ôm vừa hôn. Đồng ý xuất ra hai con cá nướng, Tỉnh Phi liền từ bỏ nguyên tắc, nguyên tắc là cái gì? Trinh tiết là cái gì? Có ăn được không? Cung Phàm sau khi đem cá rửa sạch, liền nướng cho Tỉnh Phi, Tỉnh Phi bám dính lấy anh, mùi thịt tỏa ra bốn phía, bụng Tỉnh Phi ùng ục ùng ục kêu, giống hệt con mèo nhỏ lăn lộn dụi dụi trên người Cung Phàm. Cung Phàm đem cá đưa cho cậu, “Ăn trước đi, anh lại đi bắt một con nữa.” Tỉnh Phi đem cá chia làm hai nửa, “Cho anh, ăn xong rồi mới có thể lực bắt một con cá lớn cho em.” Cung Phàm cũng không từ chối, tiếp nhận con cá kia hai ba miếng lền ăn xong, Tỉnh Phi còn ngồi đó chậm rãi gặm gặm, nhìn thấy Cung Phàm ăn nhanh như vậy, lại đem cá của mình đưa cho anh. Cung Phàm lắc đầu, “Em ăn đi. Anh đi bắt cá.” Hoàng hôn buông xuống, Cung Phàm mang theo một con cá đã được mổ ruột sạch sẽ trở về. Tới đống lửa chỉ thấy Tỉnh Phi cầm một cái que lớn chừng cái cái đũa đã được đốt cháy đen một đầu chọc chọc vào bụng mình. Cung Phàm, “…” Cung Phàm bước nhanh đi tới bên người Tỉnh Phi, Tỉnh Phi nhìn thấy bóng dáng anh, quay đầu lại vô cùng đáng thương nhìn anh, “Anh, trên người em có con vắt, anh giúp em xem xem còn con nào hay không.” Cung Phàm nhanh chóng cởi y phục của cậu ra, nương theo ánh lửa để kiểm tra trên người cậu, trắng trắng mềm mềm, eo thon, chân dài.”Không có.” Tỉnh Phi đỏ mắt dùng than cốc nóng rơi trên mặt đất để giết con vắt. Cung Phàm nhìn chằm chằm eo lưng của cậu mê muội.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]