Trên đường phố đèn neon đỏ lóng lánh, có người hát ca, có người nói cười, thế nhưng bất luận làm gì cũng đều không liên quan đến Tiêu Dương. Đèn neon có đỏ đến mấy mà không ai bên cạnh, đẹp đến mấy cũng chỉ là cô quạnh.
Tiêu Dương đi qua một giao lộ, trong lòng vẫn mờ mịt cùng ê ẩm. Đi tới phía dưới “tổ ấm” của hai người, Tiêu Dương lại do dự bước thêm một bước. Đèn đường sáng lóa, ghế đá cô đơn, rất thích hợp cho tình tiết bi kịch, Tiêu Dương nghĩ thầm.
Hắn ngồi xuống ghế, cái bóng bị hắt thật dài, nhìn thấy Lưu Lam say khướt bước xuống xe, nhìn thấy y nghiêng nghiêng ngả ngả đi lên lầu, thế nhưng hắn lại không theo sau, cứ nhìn, cứ nhìn như vậy. Tiêu Dương thật ước ao đố kị với Tỉnh Phi, bởi vì Cung Phàm luôn luôn thương yêu cậu. Tiêu Dương cũng cảm thấy may mắn, bởi vì hắn cũng tìm được người thương yêu mình. Nhưng hắn lại không thể bỏ qua vết rạn nứt kia.
Lần thứ hai từ trong suy nghĩ thức tỉnh, đã là đêm khuya. Hắn nghĩ tới, bản thân hình như cũng hai ngày chưa trở về nhà, nhưng mà thoạt nhìn Lưu Lam cũng không gấp gáp lắm. Tiêu Dương lại càng không muốn trở về, để xem lúc nào Lưu Lam y mới nóng nảy, để xem phân lượng của mình ở trong lòng y đến cùng nặng bao nhiêu, khi yêu một người chính là thiếu hụt cảm giác an toàn như vậy. Nhưng Tiêu Dương cũng do dự, cảm thấy được mình làm như vậy cũng không có gì hay, đều là người trưởng thành rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-phu-thieu-the/1345972/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.