Vu thiếu gia mở cửa chính, thay dép lê, tự nhiên thả chìa khóa vào túi mình.
Cậu nghênh ngang vào nhà, dạo quanh phòng khách, lại trộm một quả đào trong bếp cắn ăn, mới chuyển hướng sang cửa phòng sách của Lục Diệp.
Trên đó treo ổ khóa sắt to tướng trông hơi ngớ ngẩn.
Vu thiếu gia thở dài, rồi lấy ra đoạn dây thép, thành thạo cạy khóa, vào trong.
Sách luật hình sự và tư pháp chất trên kệ gỗ như thành lũy, bàn làm việc đối diện cửa sổ, Notebook còn mở được, bong bóng nổi lên trên màn hình khóa.
Phối trí nội thất quy củ nghiêm chỉnh.
Vu thiếu gia lục lạo lung tung một đợt, chẳng thu hoạch được gì.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể hậm hực khóa phòng lại, sang phòng ngủ chính tắm rửa.
Tắm xong, Vu Lạc đánh ngáp chui vào ổ chăn của cục trưởng Lục, nghe mùi hương sạch sẽ, cả người đều nhộn nhạo thiếu điều văng ra dải ngân hà.
“Ha…. Lục Diệp……” Vu thiếu gia ủn chăn, mềm mại nằm ụp xuống.
Vươn tay luồn vào quần, Vu thiếu gia vô cùng đáng khinh muốn tuốt súng trên giường cục trưởng Lục để tự thỏa mãn cơn đói của bản thân.
Nhưng lại sợ nếu làm dơ sẽ bị cục trưởng Lục ghét bỏ, e thẹn xoắn xuýt, ánh mắt láo liêng trái phải.
Chợt mắc lại tại điểm nào đó.
Két sắt khảm ở ngăn tủ dưới cùng, chẳng hề thu hút bị phủ đầy bụi bặm.
Vu Lạc chạy qua, nhìn mắt khóa.
Nạy không được.
Xem ra cái này đòi hỏi chỉ số thông minh.
Cậu móc di động, nhấn gọi Trương Bạch Dương.
“Ba Vu, ngài có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-phu-lao-khi/170134/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.