Này, muội thật sự là Bạch nhi à?
- Không lẽ tỷ quên ta luôn rồi?
- Không, không phải thế. Chỉ là ta hơi choáng thôi.
Nhìn thấy thứ lủng lẳng phía trước của Bạch nhi còn to hơn của mình, Nhã Uyên không biết làm gì ngoài rủa thầm.
" Tác giả à, ngươi thật sự là rất quá đáng a."
" Hừ, đáng đời ngươi. Ai bảo ngươi bắt nạt ta." Chúc Dung hả hê.
- Mạc lão gia, bây giờ thương thế của Bạch nhi đã khỏi hẳn chưa?
- Nhờ yêu đan của cô, con bé không chỉ khỏi hẳn thương thế mà còn có một tia huyết mạch của huyết quỷ, chỉ cần không chết ngay thì con bé gần như bất tử.
- Vậy thì được rồi. Làm phiền Mạc lão có thể cho con bé tá túc ở đây thêm vài hôm được không? Ta có việc cần ra ngoài.
- Không việc gì, có con bé ở đây bầu bạn với ta cũng tốt.
- Đa tạ Mạc lão.
Bạch nhi nghe thấy cô muốn ra ngoài, liền hỏi:
- Tỷ muốn đi đâu, cho ta theo cùng được không?
- Không được, muội mới khỏi vả lại bây giờ ta cũng không thể cứ ở nhờ nhà Mạc lão mãi như thế được.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì cả. Nếu muội còn xem ta là tỷ tỷ thì nghe lời ta.
- Muội biết rồi. Nhưng tỷ nhất định phải cẩn thận.
- Được rồi, muội không cần lo. Vậy ta đi đây.
Nói xong, Nhã Uyên chạy ra khỏi y quán của Mạc lão.
Đến xuống một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nuong-chuyen-sinh-roi/2717079/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.