Có phải ta tham lam quá không? Nhưng ta không muốn ai trong hai người tổn thương. Ta muốn cô bên cạnh ta nhưng cũng muốn muội ấy.
Cô không kìm được, từng giọt lệ nóng hổi nhỏ xuống.
- Nhìn thấy hai người vì ta mà bị thương, ta thật sự rất đau. Ta cảm thấy mình thật nhỏ bé, yếu đuối và vô dụng. Ta chỉ biết giết chóc, ta thậm chí còn suýt làm hại hai người.
- Ta thật vô dụng, đúng không? Ta mệt quá rồi!
Nói rồi cô nằm xuống giường, co ở một góc.
Nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô thiếp đi trong mệt mỏi.
Một đôi tay ôm lấy cô, kéo cô vào lòng.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu trắng bạc của cô.
- Nghỉ ngơi đi, cô đã quá mệt rồi! Thật tình, gắng gượng làm gì chứ, đồ ngốc.
Như Nguyệt mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.
Nàng vốn đã tỉnh dậy từ lâu, chỉ là thấy Nhã Uyên bước vào liền nằm im.
Những gì cô nói nàng đều nghe hết, không sót một chữ.
Bên ngoài, hai người Bạch nhi và Huyết Nguyệt đang dùng pháp trận để quan sát.
Cả hai đập tay đánh bốp, Bạch nhi lại lộ ra vẻ mặt nham hiểm.
- Mẹ à, người cao tay thật!
- Đương nhiên, ta sát gái bao năm rồi, chuyện này chỉ là muỗi. Mà thật ta không nghĩ con lại có mặt như này.
- Haiz, con cũng đâu có muốn, nhưng mà nhìn hai người này chán quá nên đành phải lộ thôi.
- Ta đồng ý, hai đứa này đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nuong-chuyen-sinh-roi/2717048/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.