Một…Hai…Ba
Tiếng vừa dứt, luồng phật quang bắn tới Huyết Nguyệt, xuyên qua ngực nàng để lại một lỗ hổng lớn.
Cơ thể nàng dần tan thành cát bụt, trên tay nàng Huyết Vô Song cũng tương tự mà tan biến.
Nàng nhìn về phía Nhã Uyên, giây phút cuối đời được nhìn thấy con gái mình, nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Nàng nhẹ nhàng nở mộ nụ cười, nó thật rực rỡ làm sao, dịu nhẹ như một người mẹ đang nhìn đứa con của mình chơi đùa.
- Ha ha, chết rồi, ả ta chết rồi.
Ba tên kia đồng thanh hô vang, trưởng lão Kim Cang Phật Tông cũng theo đòn kia mà tan thành tro bụi chết đi.
Những người còn sống nhìn về phía Nhã Uyên, bọn chúng vừa nãy nghe thấy cô gọi Huyết Nguyệt là mẹ, chúng muốn diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Bọn chúng đan định giết cô thì một hình bóng đột nhiên xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã đưa Nhã Uyên đi.
Thuấn Di Phù. Di.
Nhã Uyên ngước lên, đôi mắt không còn chút ánh sáng nào, không còn chút xúc cảm nào nữa.
Mái tóc trắng cùng đôi mắt đỏ kia làm cô nhận ra người trước mặt mình là ai.
- Bạch nhi…
Cô run rẩy nói từng chữ, như để xác nhận xem có phải người cô nghĩ không.
- Nhã Uyên tỷ, là ta đây. Là Bạch nhi của tỷ đây.
Bạch nhi liên tục dùng Thuấn Di Phù, dich chuyển về gần chiến trường ban đầu.
- Bạch nhi…
Nhã Uyên cố gắng lắm cũng chỉ có thể nói được đến thế, cổ họng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nuong-chuyen-sinh-roi/2717041/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.