Xe dừng ở ngỏ nhỏ đi vào nhà cô, Phàn Sở Ngữ tự mình tháo dây an toàn, xoay người cám ơn anh.
“Cám ơn anh đưa tôi trở về, lão bản. Khi trở về, lái xe cẩn thận.”
Sự nghiêm trang của cô vốn dĩ luôn có thể làm anh bật cười, nhưng Hạ Tử Kình lúc này lại lo lắng cười không nổi, chỉ có thể nhíu mày nhìn cô đẩy cửa xe đi xuống.
Anh nhếch môi dưới, đem xe tắt máy, tháo dây an toàn, cũng đi theo đẩy cửa xe đi xuống.
Hành động của anh khiến cô khó hiểu, lập tức phát ra thanh âm khàn khàn nghi hoặc.
“Lão bản?”
“Tôi đưa em đi lên.”
Phàn Sở Ngữ ngây ra như phỗng nhìn anh, có chút không hiểu ý tứ của anh.
Bởi vì công tác thường xuyên phải tăng ca quá muộn, anh đưa cô về nhà cũng không phải một hai lần, lại chưa bao giờ thấy anh xuống xe nói muốn đưa cô đi lên. Hiện tại là chuyện gì xảy ra?
“Vì sao?” Cô không tự chủ được hỏi anh.
“Để tránh em bằng mặt không bằng lòng, xe của tôi vừa đi, em liền xoay người chạy đi lang thang một mình.” Anh không chuyển mắt nhìn cô nói.
Cô trừng mắt nhìn anh, bừng tỉnh hiểu ra.“Đã muốn về nhà, tôi sẽ trực tiếp về nhà.” Cô nói.
“Tôi đưa em đi lên.” Anh nghe mà như không nghe, nói lại lần nữa.
“Xe dừng ở nơi này là không được, còn có thể chắn đường đi.” Phàn Sở Ngữ nhìn xe anh, có chút khó xử tìm cớ cự tuyệt.
“Hiện tại đã khuya, sẽ không có xe qua lại.” Anh nói.
“Nhưng là nếu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nhi-la-ong-chu/121321/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.