Bên trong căn phòng nhỏ u ám, hai người cùng giữ im lặng. Người giam giữ họ đến một chuyến, đưa tới đồ ăn và nước uống mới. Giang Vô Ngôn giữ lại một phần nước, còn những thứ khác thì để lại cho người bị thương để bổ sung năng lượng.
“Ai cậu cũng đối tốt như này à?” Ros xoa xoa vết thương đã được xử lý qua, cắn một miếng bánh mì.
“Không.” Giang Vô Ngôn uống nước xong, yết hầu đỡ hơn nhiều, vô cùng thật lòng trả lời hắn.
Ros xì cười, “Dối trá.” Hắn ăn xong phần đồ ăn của mình, trả lại nguyên vẹn phần của Giang Vô Ngôn.
Giang Vô Ngôn không từ chối, ra dáng ăn hai cái, bầu không khí giữa hai người khá hơn nhiều.
Nhân lúc anh đang ăn uống, Ros đứng dậy đi lại ở trong phòng, gõ tới gõ lui, vẫn không thu hoạch được gì, đành ngồi xuống chỗ cũ.
Thấy Giang Vô Ngôn còn đang chỗ ung dung ăn đồ ăn, hắn hỏi, “Cậu có biện pháp đi ra ngoài à?”
Thánh tử lắc đầu.
Ros, “thế tại sao cậu không sốt ruột gì cả thế?”
Giang Vô Ngôn, “Tại sao phải sốt ruột?”
Ros, “Chúng ta có lẽ sẽ phải chết ở chỗ này.”
Giang Vô Ngôn, “Trở về với anh cũng sẽ chết, đều giống nhau.”
“Không giống nhau.” Ros nói, “Người tuẫn đạo với người uất ức chết ở đây không giống nhau, theo tôi về cậu còn có thể dương danh lập vạn, vĩnh viễn được thế nhân ghi khắc.”
Được ghi khắc thìcó ích lợi gì? Được ghi khắc thì cũng chỉ là một người chết. Giang Vô Ngôn cất lại phần đồ ăn còn thừa của mình, hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nhanh-tren-dai-dao-tim-duong-chet/1505820/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.