🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi Giang Vô Ngôn tỉnh lại vẫn còn hơi ngơ ngác, chỉ cảm thấy nửa người dưới đau nhức không ngớt, hỏi hệ thống thì không thấy hệ thống đáp lời, lại nghĩ chuyện xảy ra tối hôm qua, cũng chỉ có thể mơ màng nhớ lại đại khái.
Có đại khái là được, tài xế già Giang Vô Ngôn hoàn toàn chắp vá ra tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, anh quay đầu xem một nhân vật chính khác của tối hôm qua cũng đang trần truồng, đúng lúc thấy hắn né ánh mắt của anh.
“Thấy đỡ hơn chưa? Có chỗ nào không thoải mái không?” Giả vờ không thấy, Giang Vô Ngôn bình thản đứng dậy mặc quần áo.
“Không có.” Dư Thu Bạch há mồm cũng không biết phải nói gì, hắn nhìn dấu vết xanh tím trên người Giang Vô Ngôn, có ý định nhắc đến, “Ngày hôm qua...”
Giang Vô Ngôn cắt lời, “Ngươi sinh bệnh, ta ngủ với ngươi một giấc thì ngươi khỏe lại, thần kỳ không?”
“Thần... Thần kỳ.” Thấy anh không có ý định ngả bài, Dư Thu Bạch đành phải giả vờ ngây ngốc với anh.
Giang Vô Ngôn thoả mãn gật đầu, “Vậy thì rời giường ăn cơm đi, ngươi lớn rồi, cũng nên học tự nấu cơm, đi hấp lại bánh màn thầu đi.”
Dư Thu Bạch chưa kịp định thần, hắn theo bản năng nói, “... Ta mới năm tuổi.”
“Ngươi cũng biết ngươi đã năm tuổi, cũng là thời điểm nên giúp gia trưởng chia sẻ điểm việc nhà rồi. Như này đi, hôm nay chúng ta vào trong thôn mua ít đồ và thức ăn, ngươi học nấu đi, sau đó ngươi sẽ nấu cơm.” Giang Vô Ngôn đương nhiên nói, không hề xấu hổ.
Dư Thu Bạch, “...”
Sau khi cơm nước xong, bọn họ nhanh chóng lên chợ. Trên đường đi, Giang Vô Ngôn luôn nắm tay Dư Thu Bạch, chăm sóc hắn như một đứa nhỏ, khiến cảm động Dư tướng quân trong lòng.
Sau khi mẫu phi chết không còn ai đối xử tốt với hắn như vậy nữa.
Trong lòng Giang Vô Ngôn cũng rất thỏa mãn, càng đi càng hài lòng.
[ Hệ thống đang giả chết: Giang tiên sinh, anh đang nghĩ cái gì thế? ]
[ Giang Vô Ngôn: Nghĩ trong phương diện nào? Về tối hôm qua, hay là bây giờ? ]
[ Hệ thống: Đều có. ]
[ Giang Vô Ngôn: Cậu không nhắc nhở sự cố phát sinh tối hôm qua cho tôi biết, nên bây giờ ta đang hơi tức giận. ]
[ Hệ thống: Nhưng tôi rõ ràng thấy anh đang rất vui vẻ. ]
[ Giang Vô Ngôn: Hai việc này không giống, cậu là cậu, hắn là hắn, cậu không thông báo trước cho tôi, tâm trạng có đang thoải mái cũng không liên quan đến cậu. ]
[ Hệ thống: Chuyện cần xảy ra cuối cùng cũng sẽ xảy ra thôi, xin hỏi Giang tiên sinh hiện tại định làm gì vậy? ]
[ Giang Vô Ngôn: Làm những gì cần làm, tôi muốn xem hắn muốn giả vờ làm trẻ con đến bao giờ. ]
[ Hệ thống:... ] Đen xì, đen xì xì luôn.
Đúng lúc này thì một người bán kẹo hồ lô đ ingang qua, Giang Vô Ngôn tìm tới cơ hội hỏi Dư Thu Bạch, “Có muốn ăn không?”
Dư Thu Bạch, “... Ăn không ngon, không muốn ăn.” Không muốn ăn chút nào, buồn nôn chết.
Giang Vô Ngôn vỗ mông hắn một cái, “Trẻ nhỏ không thành thực không có sữa, trước đó ngươi rõ ràng rất thích, chẳng lẽ muốn gạt ta?”
Dư Thu Bạch, “Không, không có.”
“Vậy thì ăn đi, muốn không?”
“... Muốn.”
Giang Vô Ngôn, “Ngoan, thúc thúc dẫn ngươi đi mua.”
Dư Thu Bạch, “...” Hình như mình bị sàm sỡ thì phải.
Khi Dư Thu Bạch lại cầm kẹo hồ lô theo sau Giang Vô Ngôn, nội tâm của hắn đủ mùi vị lẫn lộn, cảm giác mình như một tên mặt trắng bám váy đàn bà.
Giang Vô Ngôn nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, mua một đống linh tinh cho hắn cầm. Khi anh còn định đùa hắn thêm, giữa đường đột nhiên chui ra một nam nhân tóc tai rối bời nắm lấy cánh tay của anh.
Người kia hiển nhiên là đang vội, ra ngoài không hề đeo giày, hơn nữa chỉ mặc cái áo sơ mi, thấy Giang Vô Ngôn thì trừng lớn, hoảng loạn kêu, “Cứu mạng.”
Giang Vô Ngôn vỗ bàn tay đang nắm mình của hắn, lại ra hiệu Dư Thu Bạch không cần tiến lên, đi hỏi thăm tình huống.
Hóa ra là phu nhân của vị nam tử nay mang thai tám tháng sắp sinh, bà đỡ hôm nay lâm thời có việc ra ngoài, y quán gần nhất cũng phải đi mất gần nửa canh giờ, trượng phu vội vàng ra ngoài, không ngờ không chạy được vài bước thì gặp được Giang đại phu trên đường phố, lúc này mới liều mạng xông lên nắm lấy người như nắm một nhánh cỏ cứu mạng.
Cứu người cấp bách, Giang Vô Ngôn theo nam nhân về nha, phụ nhân nằm ở trong phòng ngủ, nha hoàn và gia đinh đứng một loạt, ai cũng run lẩy bẩy sợ hãi.
Giang Vô Ngôn vào phòng, nước ối của nữ nhân đã phá, hiện tại cũng cách nào hiệu quả hơn, đành phải chuẩn bị đồ để đỡ đẻ tại chỗ.
Anh vén chăn lên kiểm tra tình huống của sản phụ, đồng thời căn dặn Dư Thu Bạch chuẩn bị công cụ, “Kéo, cây bông, vải bông, rượu... Rượu đế, càng mạnh càng tốt, đun một chậu nước nữa, chuẩn bị thêm một giường chăn bông, nhanh lên.”
Trần đời Dư Thu Bạch nào đã thấy nam nhân đỡ đẻ, nhưng hiện tại cũng không cho phép hắn nghĩ nhiều như thế, gọi một nha hoàn nhanh chóng đi chuẩn bị đồ vật.
Nam chủ nhân cũng đi tìm, hai người hợp lực rất nhanh chuẩn bị đầy đủ. Giang Vô Ngôn tiêu độc cho kéo trước, kiểm tra xong tình huống co rút của huyệt khẩu và tình trạng nước ối, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí lại gần.
Khi vẫn còn là sinh viên đại học, Giang Vô Ngôn không học phụ khoa, chí hướng của anh cũng không phải làm bác sĩ phụ khoa. Đương nhiên cuối cùng anh cũng không được coi là bác sĩ, dù cho lúc đến trường cũng từng ngâm trong phòng giải phẫu, nhưng chưa từng lên bàn mổ chính thức.
Bởi vì người trong nhà không cho phép, cứ sợ xảy sẽ ra chuyện gì, vì thế nên cho dù trong lòng có tâm nguyện, nhưng không thể nào hoàn thành được.
Cuộc giải phẫu đỡ đẻ lạc hậu này kéo dài nửa canh giờ. Cuối cùng, Giang Vô Ngôn phối canh thuốc cho sản phụ, thuốc khá hiệu quả, chỉ uống vào không đến nửa canh giờ, thai nhi đã hoàn chỉnh đi ra.
May là không ra chuyện gì lớn, Giang đại phu ôm đứa bé đầy nếp nhăn vào tròng, trong lòng dâng lên cảm giác mềm mại không tên.
Anh từ biệt thì nam chủ nhân đang thiên ân vạn tạ. Cách Dư Thu Bạch nhìn anh rất kỳ quái, dường như chưa từng thấy người nào to gan như vậy.
Trên đường hai người trở về, hắn hỏi, “Tại sao đồng ý đỡ đẻ cho nữ nhân?”
Giang Vô Ngôn, “Nàng sinh con phải đỡ đẻ, không ai nhận, lẽ nào để nàng tự sinh?”
Dư Thu Bạch, “Ta không phải ý này, ý của ta là... Ngươi là nam nhân, nàng là nữ nhân, nam nữ... Thụ thụ bất thân.”
“...” Giang Vô Ngôn thấy hắn hỏi một cách nghiêm túc như vậy, đột nhiên khẽ cười một tiếng, “Ta là... Đại phu.”
Anh rốt cục nói ra, “Ta là đại phu, bản chức của đại phu là trị bệnh cứu người.”
Dư Thu Bạch vẫn rất chăm chú, như là hồi ức lại nụ cười của anh, vừa giống như đang suy nghĩ về vấn đề này.
Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Giang Vô Ngôn cổ vũ hắn, ” Hôm nay ngươi làm không tệ, có tiềm chất làm đại phu đấy, tương lai có thể phát triển theo phương diện này.”
Dư Thu Bạch, “Ngươi... Sẽ giúp ta sao?”
Giang Vô Ngôn, “Không được, hôm nay ngươi làm mọi thứ đều rất tốt, chỉ có một chút không vừa ý ta.”
“Chỗ nào?”
Giang Vô Ngôn, “Ngươi phải gọi ta là “Thúc thúc”, không gọi là không lễ phép, ngươi mới năm tuổi thôi.”
Dư Thu Bạch, “... Ta không gọi.”
“Không gọi không được, mấy ngày trước ngươi còn thân thiết gọi ta như vậy, ngươi không gọi tối hôm nay không cho phép ngươi lên giường.”
Dư Thu Bạch, “....”
“... Thúc thúc.”
Giang Vô Ngôn, “Ngươi nói cái gì? Ta không nghe thấy, ngươi lặp lại lần nữa.”
“...” Khinh người quá đáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.