Chương trước
Chương sau
Thích Tranh im lặng hồi lâu, đột nhiên phản ứng lại:"Cho dù tôi không có hứng thú về cái đó, anh cũng không thể cởi đồ trước mặt người khác được. Anh bị cuồng khỏa thân à?"

Cậu phát hiện cậu đối với lão nam nhân thật sự không chút lưu tình, không biết tại sao, cứ nhìn thấy lão nam nhân là tức giận.

Lão nam nhân yên lặng không nói, Thích Tranh lại khó chịu đứng lên.

Cậu chống lên vô lăng, quay sang nhìn lão nam nhân, phát hiện đối phương rũ mắt, không nói lời nào, giống như tủi thân vậy.

Trong lòng Thích Tranh khẽ động, nhỏ giọng nói:"Tôi cũng chỉ nhắc nhở anh thôi, anh nhìn xem, anh tùy tiện đi cùng tôi, còn cởi cả quần áo, nếu gặp người xấu thì phải làm sao?"

Lão nam nhân buồn cười nhìn cậu, nhẹ giọng nói:"Tôi cũng lớn tuổi như này, lại còn xấu đến mức đi đến đâu cũng không ai có hứng thú với tôi."

Thích Tranh nhìn thẳng phía trước:"Anh nói như kiểu anh già lắm vậy."

Lão nam nhân:"Tôi cũng đã 34 rồi... Tôi còn có một người em trai lớn tầm như cậu."

Thích Tranh ngạc nhiên nhìn lão nam nhân, quả thật có thể từ khuôn mặt nhìn ra được vẻ tang thương, nhưng khuôn mặt trắng nõn, thanh tú, nhã nhặn, nhìn không giống 34 tuổi lắm.

Đột nhiên lão nam nhân hắt hơi, Thích Tranh mở máy điều hòa không khí lên, hơi nóng ấm áp dễ chịu thổi ra.

Cậu hỏi:"Một mình anh ở chỗ đó làm gì?" hoang vắng không người.

Lão nam nhân:"Thắp hương cho em trai tôi."

Thích Tranh:"...Nén bi thương." Lão nam nhân lắc đầu:"Cũng không đau khổ lắm, tôi vẫn không tin cậu ấy đã chết."

Dứt lời, anh quay sang nhìn Thích Tranh, sắp nhìn được cả lông tơ của người ta rồi.

Lão nam nhân không chỉ nhìn, mà còn đưa tay chạm vào nốt ruồi dưới môi cậu.

Thích Tranh bắt lấy đôi tay anh, đôi tay không tính là mềm mại, rất gầy, lòng bàn tay trơn nhẵn, không phải bàn tay làm việc nặng nhọc, trơn nhẵn như được nuông chiều.

Lão nam nhân thật ra cũng không quá tỉnh táo, anh cảm thấy bản thân lại đang mơ một giấc mơ kì lạ. Trong mơ có một người đàn ông dáng dấp giống hệt em trai, thậm chí anh còn có thể chạm được vào mặt người này.

Tại sao lại không phải em trai chứ? Vành mắt anh đỏ ửng, nước mắt từ từ rơi xuống.

Thích Tranh thấy anh khóc cũng giật mình. Hai bọn họ ở trong chiếc xe dừng lại ven đường mặt đối mặt, mập mờ dâng trào.

Nước mắt lão nam nhân rơi vào lòng bàn tay Thích Tranh, dọc theo đường sinh mệnh của cậu chảy xuống.

Chờ cậu lấy lại tinh thần, tay cậu đã đang lau nước mắt cho lão nam nhân.

Cả người cậu chấn động, mạnh mẽ muốn thu tay về, kết quả bị lão nam nhân kéo lại.

Lão nam nhân giống như nhìn thấy trốn tránh cùng dao động của cậu, đột nhiên nhào đến hôn cậu.

Cả người Thích Tranh mơ hồ.

Sau khi lão nam nhân hôn cậu liền phát ra tiếng khóc nức nở lẫn thở dài.

Là em trai, có lẽ mùi trên người, nốt ruồi, ánh mắt nhìn anh đã thay đổi.

Nhưng những biểu cảm nhỏ, cảm giác trên môi đều không thay đổi.

Đầu lưỡi anh thâm nhập vào miệng Thích Tranh, lướt qua hàm răng. Em trai cũng có 2 chiếc răng nanh, một cái trong lúc chơi bóng rổ bị đập gãy, giờ chỉ còn một cái.

Một chiếc răng nanh, trừ em trai anh ra còn có thể là ai?

Lão nam nhân vừa hôn vừa khóc.

Sau đó, anh lại bị cậu đẩy ra, lần này không còn kiềm chế sức lực mà mạnh mẽ đẩy ra, đầu anh đập vào cửa sổ, đau đớn ôm đầu, khom lưng xuống.

Anh còn nghe thấy giọng nói u ám của em trai, cậu nói:"Anh quả nhiên rất kì lạ, anh cố ý ngã trước xe của tôi nhỉ? Rốt cuộc anh muốn làm gì, kỹ nam sao? Là kiểu sẽ đi câu dẫn đàn ông như này? Anh tìm sai người rồi. Mau cút xuống xe, đừng để tôi nói lại lần nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.