Edit by Mặc Hàm
Sau khi từ trong nhà đi ra đã rất muộn, chân trời hoảng hốt lộ ra một vệt trắng.
Công trở về nơi ở với người tình nhỏ bé nhưng lại tỉnh táo bất thường.
Tối hôm qua hắn không trở về, cùng bạn bè uống rượu, sau đó đi tìm anh chú, tuy nói chỉ là lấy chìa khóa mà thôi, nhưng trở về trời đã sáng.
Sinh viên buồn ngủ đứng lên ôm hắn, mềm nhũn cọ cọ vào lòng hắn, bỗng nhiên một loại hương vị quen thuộc tràn vào khoang mũi.
Công ôm lấy cả người hắn chấn động.
Ký ức của con người có thể được lưu trữ, bộ nhớ là một mảnh vỡ, một đoạn hình ảnh, mắt được sử dụng để nắm bắt thông tin chính, nhưng trên thực tế thính giác, khứu giác, xúc giác trong đoạn phim đó ghi lại dấu vết thuộc về họ.
Được đánh thức vào một thời điểm cần thiết.
Trong nháy mắt công nhận ra trong lúc vành tai và tóc mai cọ xát vào anh chú vừa mới về nhà, ôm một đoạn triền miên kia, là mùi hương cực kỳ giống nhau.
Trong đầu hắn ong ong một tiếng, suýt nữa đứng không vững.
Hắn rốt cục hiểu được vì sao lại cảm thấy kỳ quái, anh chú chưa bao giờ dùng nước hoa, mà đêm nay trên người anh chú lại có mùi nước hoa hắn vô cùng quen thuộc.
Làm sao có thể.
Sao mẹ nó lại có sự trùng hợp nhàm chán này.
Công nhéo bả vai sinh viên, bỗng nhiên không muốn ngửi thấy mùi nước hoa này nữa.
Hắn không rõ nguyên nhân, tự dưng phiền não.
Anh chú khóc mắt đều đau, đau đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nam-nhan-phan-dien-tieu-hoang/1176283/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.