Trước khi Mạnh Dương tiến hành trị liệu cho Kay bằng hương liệu thì nhất định phải nhận được sự đồng ý của cha mẹ Kay, nhưng cha mẹ Kay không biết hương liệu nên không đồng ý, hiện Devik đang cùng bọn họ nói chuyện. "Bác sĩ Devik, chúng tôi không phải không muốn tin lời ngài nhưng ngài cũng biết, thể chất Kay đặc thù, tình huống bây giờ cũng không tốt, chúng tôi thực sự không dám mạo hiểm." Cha Kay nói. "Đúng vậy, phương pháp trị liệu này nghe cứ như là vu thuật (phù thủy) phương Đông vậy, sao tôi có thể yên tâm để cho cậu ta dùng lên người Kay được chứ?" Mẹ Kay nói:"Hy vọng ngài có thể hiểu cảm giác làm cha mẹ của chúng tôi." "Hương liệu không phải là vu thuật gì cả, hương liệu thuộc một chi của y học cổ truyền phương Đông." Devik kiên nhẫn giải thích:"Y học cổ truyền phương Đông truyền thừa mấy nghìn năm, vào thời cổ đại, kỹ thuật chữa bệnh và cách dùng các loại thuốc của họ cao hơn chúng tôi nhiều, dù là hiện tại cũng là phương thức trị liệu rất tốt." Mẹ Kay nhìn qua Mạnh Dương rồi nói:"Nhưng cậu ấy thoạt nhìn vẫn còn là một đứa nhỏ, hẳn là lớn bằng Kay, làm sao chúng tôi có thể yên tâm để cho cậu ấy trị liệu cho Kay được chứ?" Mạnh Dương nghĩ thầm, quả nhiên dù là phương Đông hay phương Tây, tuổi tác đều là điều kiện đầu tiên phán đoán năng lực một người, bởi vì tuổi đại biểu cho kinh nghiệm. "Bởi vì trước đó cậu ấy đã dùng hương liệu đánh thức người hôn mê vì tai nạn xe hơn 1 năm tỉnh lại nên tôi mới đặc biệt mới cậu ấy tiến hành trị liệu cho Kay. Lẽ nào ông bà nghĩ tôi sẽ dùng tính mạng Kay làm trò đùa sao, lấy danh dự bác sĩ ra đùa giỡn sao?" Cha mẹ Kay nhìn nhau, dần dần bị thuyết phục. "Ông bà có thể trở về suy nghĩ, nhưng tôi nhất định phải nhắc ông bà, với tình huống hiện tại của Kay, hôn mê càng lâu thì càng bất lợi với thân thể của cậu ấy." Devik nói. "Cậu nắm chặc bao nhiêu phần trăm có thể khiến Kay sớm tỉnh lại?" Cha Kay hỏi Mạnh Dương, sau khi ông nghe Devik nói Mạnh Dương đã từng đánh thức người đã hôn mê một năm trong lòng cũng đã dao động. "Về mấy vấn đề liên quan tới nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể làm cậu ấy tỉnh lại, cần bao nhiêu thời gian làm cậu ấy tỉnh lại, tôi không thể cung cấp bất cứ đảm bảo nào." Mạnh Dương trả lời đúng sự thật. "Bác sĩ Devik..." Cha Kay nói:"Thật không có biện pháp tốt hơn sao?" "Trước mắt mà nói, tôi cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn biện pháp này, thực sự là quá nhiều thuốc không dám tùy tiện cho Kay dùng. Dù có thể sử dụng, tôi cũng không thể nào đảm bảo với ông bà cái gì, chúng tôi có thể làm là chỉ có thể làm hết sức." Devik nói:"Hoặc cũng chỉ có thể chờ chính cậu ấy tỉnh lại." Cha mẹ Kay im lặng không nói gì, Devik đã nói họ về suy nghĩ, sau đó dẫn Mạnh Dương rời khỏi phòng khách. Qua hai ngày suy nghĩ, cha mẹ Kay cảm thấy dù không thể tin Mạnh Dương cũng có thể tin tưởng Devik, vì vậy đã đồng ý cho Mạnh Dương tiến hành trị liệu cho Kay bằng hương liệu. Sau khi kết thúc trị liệu lần thứ năm, Mạnh Dương rời bệnh viện chuẩn bị về nhà, thời điểm tới bãi đỗ xe bệnh viện thì bị mấy người mặc áo đen đeo kính râm ngăn lại, tuy vệ sĩ bên Mạnh Dương nhiều hơn nhưng nếu thực sự đánh lên cậu phải hết sức chú ý mới được. Một người đi ra từ giữa đám người đối diện, lễ phép nói:"Rất xin lỗi vì đã làm phiền đến cậu, chúng tôi không có ý xấu, ông chủ tôi muốn nói chuyện với cậu về thiếu gia Kay." Người kia nói xong nhìn qua chiếc xa bên cạnh. Mạnh Dương cũng quay đầu nhìn chiếc xe đó, sau đó nói:"Dù ông chủ anh là ai tôi cũng sẽ không tiến vào xe người lại, nếu ông chủ anh muốn biết chuyện tôi trị liệu cho Kay bằng hương liệu vậy mời hẹn trước ở bệnh viện." Một người đàn ông thân hình cao lớn gương mặt lạnh lùng đi xuống xe, đi tới trước mặt Mạnh Dương:"Tôi là bạn trai của Kay, muốn tìm hiểu một số chuyện liên quan tới việc trị liệu cho Kay, không bằng chúng ta tìm một quán cà phê nói chuyện?" "Xin lỗi, chồng tôi không cho phép tôi đồng ý bất cứ lời mời nào dù là lý do gì của đàn ông nào khác, nếu anh muốn biết rõ tình huống thực tế của cậu ấy thì đi tìm bác sĩ Devik sẽ thích hợp hơn, ngài ấy mới là bác sĩ chính của Kay." Ngay cả người này là ai cậu cũng không biết thì sao có thể đi cùng y, ngay cả con nít cũng biết không thể tùy tiện đi cùng người lạ, mấy ngày nay Trình Thịnh không xuất hiện, trong lòng cậu càng thêm đề phòng. Mạnh Dương dưới sự bảo vệ của vệ sĩ trực tiếp rời đi. Mạnh Dương trở lại biệt thự chơi với con một hồi liền tiếp tục đọc sách học tập trong phòng kháchự Người giúp việc nói Lạc Tu đã về, Mạnh Dương lập tức đứng dậy đi nhanh tới cửa. "Chú Lạc." Mạnh Dương ôm eo Lạc Tu, ngẩng đầu chờ anh hôn. Lạc Tu ôm cậu, hôn lên môi cậu một cái rồi nói:"Có khách tới." "Khách?" Mạnh Dương nghiêng đầu nhìn phía sau Lạc Tu, thật là có hai người đi theo phía sau anh, hơn nữa một người trong đó còn chính là người tự xưng là bạn trai Kay lúc trưa. Lạc Tu giới thiệu hai người kia cho Mạnh Dương, một người trong đó là bạn của Lạc Tu ở nước này, cũng là bạn hợp tác trên phương diện làm ăn của anh, mà người tự xưng là bạn trai Kay là bạn của bạn Lạc Tu, Frenson, Lạc Tu cũng đã biết chuyện trưa nay Frenson tìm Mạnh Dương. Mạnh Dương nghĩ nếu là bạn của bạn Lạc Tu, Lạc Tu lại đưa họ về nhà, cậu đương nhiên không thể dùng thái độ lúc trưa đối đãi với người này, không thì vô duyên vô cớ Lạc Tu đắc tội người đó sẽ không tốt. Bọn họ ngồi ở phòng khách, Frenson muốn hỏi thực ra không khác lo lắng của cha mẹ Kay là mấy, chỉ là bản thân muốn đích thân xác nhận với Mạnh Dương rốt cuộc cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm đánh thức Kay, y hi vọng Mạnh Dương có thể nói thật cho y. Mạnh Dương cũng trả lời y giống với đã trả lời cha mẹ Kay, cậu không thể cam đoan gì chỉ có thể làm hết sức. "Thực ra tôi tin tưởng trị liệu bằng phương pháp hương liệu của cậu, bởi vì tôi biết trước đó cậu đã đánh thức được người hôn mê hơn 1 năm tỉnh lại. Vốn tôi cũng muốn mời cậu trị liệu cho Kay chỉ là đúng lúc bác sĩ Devik tìm cậu trị liệu cho Kay trước tôi." "Này tôi có thể chứng minh, quả thực là như vậy." Bạn Lạc Tu nói. Frenson tiếp tục nói:"Mục đích chủ yếu tôi tới gặp cậu là hy vọng thời điểm cậu tiến hành trị liệu cho Kay có thể để tôi ở bên cạnh em ấy." Mạnh Dương sửng sốt:"Chuyện này anh hẳn là nên đi nói với cha mẹ Kay, hoặc bác sĩ Devik, tôi không có quyền định đoạt chuyện như vậy." "Tôi chỉ muốn cậu giúp tôi thuyết phục bác sĩ Devik để ngài ấy đồng ý." Frenson nói:"Tôi và cha mẹ Kay có mâu thuẫn rất lớn, Kay là vì gặp tôi nên lén đi ra ngoài, sau đó bị người ngộ thương, nên cha mẹ Kay rất phản đối tôi, bọn họ không cho phép tôi lại gần Kay nhưng tôi biết hiện tại Kay cần tôi, nếu như tôi có thể ở bên cạnh em ấy, em ấy nhất định sẽ tỉnh dậy sớm hơn." "Vậy vì sao anh không trực tiếp tìm bác sĩ Devik?" Mạnh Dương hỏi. "Tôi cũng định tìm nhưng sau khi xem xét nghiêm túc lại tôi cảm thấy cậu nói so với tôi sẽ càng thích hợp hơn." Frenson nói. Mạnh Dương nhìn Lạc tu, ngắn ngủi đối mặt với Lạc Tu, cậu nói chính mình cần suy nghĩ, cũng cần thời gian tìm hiểu tình huống cụ thể. Frenson và bạn Lạc Tu ngồi một lúc rồi rời đi. Lúc ăn cơm, Mạnh Dương hỏi Lạc Tu:"Nếu như em đồng ý giúp Frenson chuyện này thì có lợi với anh không?" Lạc Tu nhìn cậu nói:"Nếu có thể để cậu ta thiếu em nhân tình, chắc chắn sẽ có lợi với anh, hơn nữa là rất có lợi trong việc chặn đường lui của Trình gia. Nhưng nếu điều đó vi phạm đạo đức của em, em hoàn toàn có thể từ chối cậu ta, không cần lo lắng những chuyện khác, anh đương nhiên còn có những biện pháp khác." Mạnh Dương vừa ăn vừa nghiêm túc suy nghĩ. Lạc Tu đặt đũa xuống, cầm tay cậu lên, nhìn cậu:"Em không cần suy nghĩ nhiều, cứ làm theo những gì em nghĩ và tin tưởng anh là được rồi." Mạnh Dương gật đầu. Ngày hôm sau, Mạnh Dương đến bệnh viện, chuẩn bị tiến hành trị liệu cho Kay. Mạnh Dương dẫn trợ lý tới trước phòng đơn, khi cậu đi vào đã thấy Frenson ngồi trên ghế salon. Mạnh Dương chỉ hơi sửng sốt nhưng cũng không nói gì trực tiếp bắt đầu. Devik và cha mẹ Kay đi vào, khi cha mẹ Kay vừa nhìn thấy Frenson, cảm xúc lập tức kích động. "Cậu tới làm gì?" Mẹ Kay tức giận quát Frenson:"Cậu còn mặt mũi tới đây? Đều bởi vì cậu nên Kay mới bị như vậy, cậu còn dám xuất hiện ở đây?" "Mời cậu lập tức rời đi, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt Kay nữa, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cho phép cậu gặp Kay!" Cha Kay nghiêm túc nói. Frenson đứng dậy, mặt không đổi sắc nói:"Hiện tại Kay cần nhất là cháu, chuyện đã xảy ra như vậy cô chú cũng có trách nhiệm, hiện tại em ấy đã như vậy cô chút vẫn muốn kiểm soát em ấy vì sự ích kỷ của bản thân?" "Nếu không phải nó lén ra ngoài đi gặp cậu thì sao bị người ta đánh tới trọng thương như vậy?" Mẹ Kay kích động quát:"Vì sao cậu không buông tha nó! Cậu nhất định phải hại chết nó cậu mới vừa lòng đúng không?" "Nói đủ chưa?" Devik nghiêm mặt nói:"Nơi này là bệnh viện, là nơi điều trị cho bệnh nhân, không phải là nơi mọi người cãi vã và gào thét, muốn ầm ĩ thì về nhà mà ầm ĩ!" Devik thể hiện sư uy nghiêm của một bác sĩ ra, hai bên cũng im lặng, bởi vì hiện tại vấn đề của Kay rất nghiêm trọng, tuy bọn họ thù đối phương nhưng đều thật lòng yêu Kay, hy vọng cậu có thể sớm tỉnh lại. Devik nhìn cha mẹ Kay nói:"Nếu lại để cho tôi nghe mọi người tiếp tục cãi vã, tôi sẽ nộp đơn xin lệnh bảo vệ bệnh nhân, không cho phép mọi người tới gần Kay." Cha mẹ Kay lập tức luống cuống, nếu bọn họ bị cấm lại gần như vậy chẳng khác gì đẩy Kay về phía Frenson, bọn họ lập tức cam đoan với Devik, họ nhất định cố gắng khống chế cảm xúc, sẽ không cải vã nữa. "Chúng tôi sẽ tiến hành trị liệu cho Kay, mọi người đều ra ngoài chờ đi." Devik dứt khoát đuổi họ ra ngoài. Ba người vốn muốn ở lại, hiện tại Devik đuổi họ, họ cũng chỉ có thể rời đi. Mạnh Dương nhìn họ, nghĩ thầm dưới sự bảo vệ đủ loại luật, quả nhiên các bác sĩ ở các nước phương Tây chính là đủ cứng rắn, tuy chủ yếu vẫn là bản thân Devik đủ cứng rắn. Nghĩ tới đây, Mạnh Dương quay đầu nhìn Frenson đi ra ngoài cửa, cậu cảm thấy Frenson là cố ý chọc giận cha mẹ Kay, khiến bọn họ mất quyền giám hộ Kay. Khó trách y không nói với bác sĩ Devik ngay từ đầu là muốn ở bên cạnh Kay thời điểm Kay tiếp nhận trị liệu, mà thay vào đó là nhờ cậu thuyết phục bác sĩ Devik. Là muốn kéo cha mẹ Kay bằng với vị trí của y, sau đó để cậu đi khuyên bác sĩ Devik thì cơ hội chiến thắng của y sẽ cao hơn so với ngay từ đầu nói với bác sĩ Devik, sau đó liền bị cha mẹ Kay mạnh liệt từ chối, tâm cơ người này thực sự quá ghê gớm. Sau khi Frenson nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Dương, cũng biết cậu đã nhìn thấu suy nghĩ y, nghĩ thầm người có thể kết hôn với Lạc Tu quả nhiên không phải bình thường.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]