Lạc Tu nằm trên đùi Mạnh Dương, Mạnh Dương vừa massage đầu cho Lạc Tu, vừa nói với hắn chuyện phân hội hương liệu.
Lạc Tu được Mạnh Dương xoa rất thoải mái, thoải mái tới đại não đã lên xe chạy đi, tuy lỗ tai hắn vẫn nghe được lời Mạnh Dương nói nhưng cũng không suy nghĩ, cho nên cũng không có trả lời Mạnh Dương.
"Em nói anh có nghe không hả?" Mạnh Dương thấy hắn không lên tiếng, bất mãn nhéo mũi hắn.
Lạc Tu lúc này mới tỉnh lại nói:"Ừm, anh đang nghe, em nói đi."
Mạnh Dương nói tiếp điều bản thân lo lắng:"Tuy giống như anh nói, tiến vào phân hội hương liệu, em có thể học được nhiều thứ hơn, nhưng em nghe nói, vũng nước phân hội hương liệu vô cùng sâu, em không có kinh nghiệm gì đối với mấy chuyện lục đục đấu đá lẫn nhau, cũng không am hiểu bày mưu nghĩ kế, càng không có lợi hại bằng một đầu ngón tay của anh, vạn nhất em bị người mưu hại thì làm sao đây?"
Lạc Tu ngồi dậy, kéo Mạnh Dương vào lòng:"Không cần lo lắng, tuy em còn trẻ, chuyện trải qua ít, nhưng thông minh chăm học, không phải là người dễ dàng rút lui, chỉ cần cẩn thận, những chuyện khác có anh làm chỗ dựa cho em. Nước sâu em cũng không cần sợ, anh sẽ dạy em bơi, chờ em học xong, em có thể biết được niềm vui bơi trong nước sâu."
Mạnh Dương ôm cổ Lạc Tu nói:"Nói cũng phải, có quái vật biển như anh, sao em lại sợ các loài khác dưới biển sâu được chứ? Coi như là cá mập hội (cá mập báo),cá voi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-nam-nhan-hao-mon-lan-thu-hai-ket-hon-cuoi-vo-nam/1804308/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.