Người Dơi!
Người Dơi!
Dơi!
…
Mấy từ ấy rít gào trong đầu tôi hóa thành một vạn mũi tên gào thét mà qua, cả người tôi như trống rỗng, thẳng đến khi Người Dơi gọi hồn tôi trở về.
“Vera?” lúc này chúng tôi đứng ở sân thượng một tòa nhà cao tầng, ở tòa nhà đối diện, bảng chữ bằng đèn nê ông đủ loại màu sắc chiếu sang bên này rất sáng.
Anh ta buông tôi ra, có lẽ là thấy tôi không có phản ứng gì, anh ta lại mở miệng gọi tên của tôi. Giọng nói rất trầm thấp… Có lẽ là anh ta cảm thấy tôi còn chưa nhớ ra, cho nên mới dùng giọng thấp này nói chuyện?
“Bruce?” Tôi thử thăm dò nói.
Đôi mắt sau mặt nạ dơi đột nhiên trợn to, môi mỏng cũng lộ ra tươi cười, “Đúng vậy, là anh!” Anh ta lớn tiếng nói, là giọng nói của Bruce, “Em nhớ ra rồi sao? Vera?”
“Ừ…” Tôi hàm hồ ừ một tiếng, anh ấy cao hứng như vậy, có lẽ là đã cho tôi đã nhớ ra toàn bộ sự tình, nhưng tôi chỉ nhớ tới tên bộ điện ảnh này thôi! Tôi chỉ biết là tôi xuyên không đến thế giới “Người Dơi”, biết được tòa thành thị này không phải tên là “Go-them” mà là Gotham, biết được vì sao lại cảm thấy quen thuộc với một vài người và một vài cảnh tượng…
Nhưng mà tôi vẫn còn không biết vì sao mấy người nước ngoài này lại cũng quen biết tôi như vậy!
Nghĩ đến đây, đột nhiên cả người bị Bruce kéo vào trong lòng, cái mũi hung hăng đánh vào ngực khôi giáp cứng rắn, tôi cơ hồ cho rằng xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-gia-vao-trong-chen-cua-ta-di/1539808/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.