Chương trước
Chương sau
“Chuyện này, không thể làm gì khác được.”
Chủ nhà của tôi – bà Hoàng – dựa lưng vào cửa nhìn tôi, đôi mắt lạnh lùng và không có ý tốt. Bà ta là một phụ nữ gầy gò khô quắt, răng nanh mọc không đều, bị khói thuốc lá nhuộm thành màu vàng.
Tôi cúi đầu đứng tại chỗ, cắn môi.
“Tóm lại, trước tám giờ, nếu cô không trả tiền thuê nhà tháng trước, chỉ sợ đêm nay cô sẽ phải ăn ngủ ngoài đường.” Bà ta chỉ cao tới vai tôi, nhưng khi nói, bà ta luôn ngẩng cao cằm, khiến tôi thấy tôi không thể không ngẩng cao nhìn bà ta.
“… bà Hoàng” tôi ngẩng đầu nhìn đèn đường đang dần dần sáng lên ngoài cửa sổ, khó khăn mở miệng, “Bây giờ đã bảy giờ tối, tôi… tôi sáng mai sẽ nhanh chóng ra ngoài tìm việc, tôi nghĩ lần này tôi nhất định có thể tìm được một khoản tiền lương không tệ…”
“Ha!” Bà ta phát ra một tiếng cười ngắn ngủi đánh gãy tôi, “Cô đang đùa tôi sao hả cô bé thân mến? Muốn tôi tin tưởng một con bé di dân phi pháp đáng thương, visa học sinh* bị quá hạn ba tháng, ngay cả cha mẹ cũng không biết ở đâu mà lại có thể tìm được việc làm á?”
(Tojikachan: * Visa học sinh là một loại chứng nhận quan trọng do chính phủ một nước cấp cho học sinh nước ngoài muốn đến nước họ để du học.)
Bà ta gằn hai từ “Cha mẹ” cực kỳ nặng. Tuy rằng nguyên quán của bà ta ở phía nam Trung Quốc, nhưng có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà tôi không biết, bà ta chưa bao giờ nói một từ Trung Quốc nào cả, mặc dù đang nói chuyện với học sinh du học người Trung Quốc như tôi, bà ta cũng luôn luôn nói tiếng Anh.
Tôi khẽ cắn môi, nỗ lực khắc chế ý muốn đánh một cái tát lên mặt bà ta, vươn tay sờ sờ túi quần, bên trong là một trăm năm mươi bảy đôla tiền mặt còn sót lại, có lẽ có thể cho bà ta một trăm đôla trước, thừa lại coi như làm tiền mua cơm ngày mai khi ra ngoài tìm việc…
Nhưng bà ta vẫn còn lải nhải: “… tiểu thư trẻ tuổi của tôi này, cô cũng biết đấy, đám người Trung Quốc luôn giống những kẻ ăn xin như cô đấy, công việc tốt nhất chỉ có đi nhặt rác ở các xóm nghèo ở New York thôi. Thượng đế làm chứng, người tốt đến mức dám khẳng khái dễ dàng cho cô khất nợ tiền thuê nhà một tháng như tôi đây hiếm có trên đời này lắm…”
Tôi lập tức dừng bàn tay đang sờ tiền lại, ngẩng đầu nhìn bà ta, “Bà vừa nói cái gì?”
“Tôi nói, có phải Trung Quốc chuyên môn có những kẻ ăn xin bệnh hoạn, đứa nào cũng dám chạy tới ngửa tay xin tiền của người nước Mĩ hay không… “
BỐP!
Tiếng bàn tay vang lên rất rõ ràng, sau đó là tiếng đánh đấm bùm bùm, ván sàn gỗ không thể chịu được lực, lập tức bị gẫy thành hai đoạn, bà Hoàng ngã ngồi dưới đất, ôm một bên mặt, phun ra hai cái răng dính máu, hoảng sợ nhìn tôi.
“Bà cũng là người Trung Quốc, bà Hoàng.” Tôi thổi thổi tay phải có chút tê, bắt đầu dọn đồ. Chỉ có vài bộ quần áo đơn giản, còn có một vài đồ vụn vặt trên bàn, tôi lấy tay gạt một cái, đổ hết vào túi hành lý.
“… Tôi, tôi sớm đã có quốc tịch Mĩ!” Bà chủ nhà ngồi dưới đất không đứng dậy được, nhưng vẫn cứ không sợ chết lớn tiếng nói.
“Tôi không cần nệm, để lại cho bà, coi như tiền thuê nhà tháng trước.” Tôi bình tĩnh nói, đeo túi hành lý lên lưng đi ra cửa, khách trọ ở bên cạnh và ở đối diện nghe thấy tiếng ồn liền mở khe cửa ra, thò đầu nhìn sang bên này.
“Cô… Vera Lee! Đồ trâu cái, quái thai! Cái nệm rách nát kia cùng lắm thì chỉ có sáu mươi dolla!” bà Hoàng thét chói tai, dù vẫn không đứng dậy được.
Tôi xoay người, mặt không biểu cảm giơ nắm tay về phía bà ta.
Bà Hoàng lập tức câm miệng, mấy khách trọ nhanh chóng rút đầu về, lập tức đóng cửa phòng lại.
Tôi gần như là thong thả đi ra khỏi dãy nhà trọ rách nát tung toé này.
Đứng ở dưới đèn đường mờ nhạt, trong ngõ tối cách đó không xa, có mấy người da đen to con đang hút thuốc, vừa nhìn là biết không phải người tốt, gió đêm đầu Thu thổi qua, cái đầu đang nóng lên của tôi dần dần lạnh xuống.
Vừa rồi, tôi bởi vì nhất thời bộc phát tình yêu tổ quốc, ra tay đánh cái bà chủ nhà BITCH kia, sau đó cực kỳ hiên ngang dọn đồ vỗ vỗ mông chạy lấy người, nhà trọ rẻ nhất ở gần đây, một đêm cũng phải mất một trăm tám mươi đôla, có lẽ tôi thật sự phải ăn ngủ ngoài đường.
Đương nhiên, khiến tôi đau lòng vẫn là cái nệm kia… Tuy rằng lúc tôi xuyên không đến đây, nó vốn đã ở đó, tuy rằng tôi không biết lúc trước trị giá của nó là bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn không chỉ sáu mươi đôla!
… A… Được rồi, không sai, tôi đúng là cái mà người ta hay nói: người xuyên không.
Nhưng cuộc sống của tôi lại không được như ý giống đại đa số người xuyên không.
Tôi đến đây đã được ba tháng lẻ mười hai ngày. Tối hôm đó, tôi giống như thường ngày, đọc tiểu thuyết trên mạng, chat chit, chơi trò chơi, xong rồi đánh răng rửa mặt lên giường ngủ, vừa ngủ dậy đã phát hiện mình đang nằm ở một nơi hoàn toàn xa lạ… nói đúng ra, chính là cái phòng trọ vừa rồi.
Tôi kiệt lực bắt mình tỉnh táo lại.
Kiểm tra xong túi đồ, ngoài hành lý và đồ dùng hằng ngày ra, chỉ có cái visa học sinh nhăn nheo, cùng với một cái bằng tốt nghiệp khoa văn chính quy nói cho tôi một vài tin tức cơ bản.
Tôi tên là Vera Lee, nữ, 22 tuổi, công dân của nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa, tốt nghiệp hệ triết học của đại học Go-them của Mĩ. Cái tên Go-them này là tôi dựa theo đống chữ cái hợp lại mà dịch âm, không biết có đúng hay không, nhưng dù sao chắc chắn tôi sẽ có một đoạn thời gian rất dài không cần động đến tiếng Hán.
Tôi từng đoán rằng có lẽ tôi vẫn đang ở thế giới cũ, nhưng sau lại hoài nghi đây có lẽ chính là một thế giới song song. Dù sao một thành phố được xây dựng với quy mô siêu cấp sánh ngang với New York như thành phố Go-them, không có khả năng tôi chưa từng nghe qua tên nó trước kia.
Nhưng mà… Nước Mĩ thật sự có một đại đô thị tên là “Go-them” sao?
Thật hiển nhiên, chủ nhân của thân thể này là một cô gái hay sơ ý, sơ ý đến mức ngay cả chứng minh thư hay giấy khai sinh cũng làm mất. Trong hành lý của cô ấy không có gì có thể chứng minh thân phận một cách chính xác và đáng tin được cả, ngay cả hộ chiếu và giấy chứng nhận tương quan đến nước Mĩ cũng không có, visa cũng đã qua kỳ. Tôi chỉ có thể nhờ gương để biết được diện mạo cùng dáng người của thân thể này, cũng may là giống hệt cơ thể cũ của tôi, một chút khác nhau cũng không có.
Cho dù là một kẻ chỉ thích ở nhà như tôi cũng hiểu thân phận hiện tại của mình… ừm… không hợp pháp.
Bởi vì không có giấy chứng nhận hợp pháp, ngành học này cũng khó xin việc, tôi bôn ba hơn hai tháng cũng không tìm được một công việc chính thức, chỉ có thể đi khắp nơi làm việc vặt, mải kiếm tiền đến mức không có thời gian thở, nhưng cũng chỉ đủ để ăn cơm. Trong chi phiếu, chỉ còn có một ngàn Dolla để giao tiền thuê nhà hai tháng, đến tháng thứ ba thì tôi thật sự không trả nổi.
Lúc trước, tôi từng cắn răng trả tiền để mượn dùng điện thoại của bà Hoàng gọi cho cha mẹ cùng với một vài bạn tốt, nhưng khiến tôi đau lòng là đống dãy số đó đều không tồn tại.
Trong vòng một ngày, tất cả số điện thoại của những người quen đều không tồn tại, điều này đã có thể chứng minh rằng tôi quả thật đã không còn ở thế giới cũ của mình nữa.
Một khi đã như vậy, thì việc tìm cục cảnh sát hay Lãnh Sự Quán gì gì đó cũng đều vô dụng cả. Tôi chỉ có thể tạm thời tiếp tục sống ở đây.
Một di dân phi pháp không hề có giấy chứng nhận, lại là người da màu, tôi không dám tưởng tượng sau này tôi sẽ phải khổ sở đến mức nào ở nước Mĩ.
… A, nhưng, xuyên không tới nơi này, cũng không hoàn toàn là tệ, ít nhất có một ưu điểm…
“Hey sweetheart, đang đi chơi à? Anh biết có một nơi hay lắm, có muốn cùng đi chơi cho sảng khoái không?” Một cánh tay gác lên vai tôi.
Đèn đường bị bóng ma che khuất, ba đàn ông da đen cao khoảng 1m9 bao vây lấy tôi, mặt rất đen, không thấy rõ biểu cảm, nhưng một hàm răng trắng lại có thể khiến tôi nhìn ra chúng đang cười rất đáng khinh.
“Tôi không có tiền.” Tôi nghiêm cẩn nói.
Ba tên kia cười to hơn, tên da đen cầm đầu đặt một tay lên vai tôi: “Em nghĩ gì thế bảo bối, bọn anh không cần tiền của em, chỉ cần em ‘thổi kèn’ cho bọn anh, bọn anh sẽ cho em một trăm đôla, thế nào?” Vừa nói, tay kia đã vươn ra muốn sờ ngực tôi, “Bảo bối, em thật đẹp, anh chưa từng thấy cô bé Nhật Bản nào có vú lớn như thế…”
Bộ ngực tôi là 36C, quả thực đầy đặn hơn rất nhiều so với cô gái Trung Quốc, tôi thích những lời ca ngợi, nhưng…
Phịch một tiếng, tôi tung thẳng một quyền vào cằm tên đối điện, kẻ 1m9 lập tức thét lên một tiếng, bị đá bay ra ngoài, ngã xuống đất cách chỗ hắn vừa đứng hơn mấy thước, thân thể co lại đau đớn, rên rỉ không dậy nổi.
“Cám ơn anh đã khích lệ, thưa ngài, nhưng tôi là người Trung Quốc, không phải Nhật Bản.” Tôi bẻ bẻ đốt ngón tay, phát ra tiếng vang, chỉ một đêm mà phải chịu những hai lần khiêu khích về vấn đề dân tộc, cái gì cũng có thể nhịn nhưng không thể nhịn chuyện này!
Đúng vậy, đây là ưu điểm tôi có được sau khi xuyên không. Không biết là thân thể này vốn có nó, hay là biến chứng sau khi xuyên không nữa, tóm lại… tôi có khí lực lớn kinh người.
Tuy rằng không đấu tay đôi giỏi, nhưng có khí lực lớn là đủ giúp tôi tự bảo vệ mình. Nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy, tôi không muốn dùng đặc điểm này để tìm việc cho lắm, nếu có thể, tôi vẫn hi vọng có thể nhận được một công việc bình thường, không phải ai cũng thích bị kẻ như bà Hoàng mắng là “Quái thai”.
Nhưng nếu thật sự cùng đường…
Tôi nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình, thở dài, bỗng nhiên chú ý tới hai người da đen còn đang mở to mắt nhìn tôi, vì thế tôi ngẩng đầu hỏi: “Các anh còn có chuyện gì à?”
Bọn họ cứ thế nhìn tôi hai giây, sau đó một người vô cùng nhanh nhẹn khiêng kẻ trên đất lên vai, rồi chạy nhanh như chớp.
Tôi buồn phiền, lại thở dài, chân có chút mỏi, vì thế đặt túi hành lý xuống đất, ngồi lên. Nhìn đồng hồ, đã tám giờ hơn, dù sao tiền không đủ để thuê nhà trọ, chi bằng đi nhét no bụng trước rồi tính sau?
“Ôi trời ạ, thưa cô, à không, quý cô, cô thật quá lợi hại!” Một tiếng kinh ngạc bỗng nhiên vang lên.
Tôi quay đầu nhìn, một thanh niên cao ráo đi tới, trên gương mặt mang theo tươi cười kinh ngạc.
Tôi đứng lên, thanh niên này tuy rằng không cao bằng người da đen ban nãy, nhưng cũng hơn 1m8, mặc một cái áo gió màu đen và quần jeans rách tung toé, mái tóc màu vàng lá cọ, trong đôi mắt xanh biếc mang theo ý cười khoan khoái.
Là một thằng nhóc khá đẹp trai.
Anh ta vươn tay ra trước mặt tôi: “Tên tôi là Michael Roth Phil, là tổng giám đốc khách sạn ở bến cảng Wayne, rất vui được quen biết cô.” Hắn vui vẻ lộ ra một hàm răng trắng, cười cực kỳ sung sướng, “Cô biết không, đám Johann thường xuyên ăn không trả tiền ở nhà hàng của tôi, mỗi lần muốn bọn chúng trả tiền, chúng liền giơ nắm đấm ra trước mặt tôi, hôm nay cô đã giúp tôi hả giận đấy!”
Tôi không rõ vì sao anh ta thân là tổng giám đốc của một khách sạn sao lại có thể bị người ta ăn không trả tiền, nhưng tôi quyết định xem nhẹ chi tiết này. Mắt tôi sáng lên bắt lấy tay anh ta: “Xin chào xin chào, tên tôi là Vera Lee, trước mắt… đang tìm việc làm, xin hỏi ngài tổng giám đốc, quý khách sạn có nhận người không?”
Dù phải làm nhân viên vệ sinh, tôi cũng nhận! Bao ăn bao ở là được!
Michael Roth Phil hiển nhiên không dự đoán được tôi sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, theo bản năng lắc đầu: “Không, à… Trên thực tế, không thiếu người…”
Tôi thất vọng buông tay ra: “À, được rồi, thật ngượng quá.”
Michael bỗng nhiên nhớ tới cái gì, búng tay một cái: “A, kỳ thực tôi muốn đến mời cô ăn cơm tối, thế mà lại quên mất! Đi, tay nghề của đầu bếp khách sạn chúng tôi khá lắm đấy…”
Tôi hồ nghi nhìn anh ta.
Michael mở tay ra: “Hey, đừng hoài nghi tôi chứ, tiểu thư thân ái. Nếu tôi mưu đồ gây rối thì cô hoàn toàn có thể dùng quả đấm của cô ‘tiếp đón’ tôi.”
Tôi cúi đầu nghĩ nghĩ, cũng có lý, vì thế liền thoải mái hơn, có cơm miễn phí đương nhiên phải đi, có lẽ trên bàn cơm còn có thể kéo thêm một cái công việc đến.
Bến cảng Wayne cách nơi này không xa, đi bộ ước chừng mười phút là đến, nghe nói toàn bộ cảng đều bị tập đoàn Wayne bao hàng năm, chuyên môn dùng để chuyển hàng hóa định kỳ của tập đoàn.
Nhưng khi tôi đến cửa cái gọi là “Khách sạn” của Michael, tôi dừng bước.
Được rồi, nếu như cái tiệm cơm nhỏ rách tung toé này cũng có thể được gọi là khách sạn…
“Khụ, các công nhân vận chuyển hàng hóa không trả nổi tiền cho các khách sạn lớn, hẳn là cô cũng biết” Michael có chút xấu hổ, chỉ chỉ một tòa nhà cao tầng cao ngất đằng xa, chữ WAYNE màu vàng kim huy hoàng to lớn cao cao được treo trên đó, “Cho nên tôi liền mở cửa hàng này… ừm, chuyên môn dùng để phục vụ những người nghèo.”
Tôi gật gật đầu, dời mắt khỏi tòa khách sạn Wayne giàu có đến mức lóa mắt kia. Tập đoàn gia tộc Wayne này thật đúng là giàu kinh khủng… Mà sao cái tên này lại có chút quen tai vậy, hình như không phải là do báo chí hay tivi đưa tin…
“… mặc dù Wayne có tiền, nhưng may mắn là không quá bá đạo” Michael cười ha ha nhìn quán rượu nhỏ của mình, “Tuy rằng là bến cảng của bọn họ, nhưng không ngăn cản hay chèn ép những cửa hàng làm ăn nhỏ như chúng tôi, cho nên chúng tôi luôn có lãi.”
Người trong quán rượu rất nhiều, các loại tiếng ồn ào chửi bậy đan xen với mùi đồ ăn và mùi mồ hôi, biến thành một loại không khí kỳ lạ lại khá hưng phấn bao phủ cả quán rượu. Michael đưa tôi đến một chỗ ngồi yên tĩnh, thuận tay bưng hai tách cà phê đá đến.
Tôi khẽ híp mắt nhìn anh ta, không nói chuyện. Michael cười khổ một chút, uống hai tách cà phê, mỗi tách một ngụm, tôi gật gật đầu, lấy một tách uống sạch, tôi đã sớm khát.
Buông tách xuống, lau miệng, vừa định hỏi khi nào thì có thể ăn cơm, bỗng thấy anh ta lẳng lặng nhìn tôi, hỏi: “Cô Lee, cô… không có chỗ ở sao?”
Tôi nhún vai: “Ừ, vừa bị chủ nhà đuổi ra khỏi nhà.” sau đó lấy ra một trăm đôla giấy: “Đây là tất cả số tiền tôi còn sót lại.”
Michael nhíu mày trầm tư một hồi, như là quyết định cái gì, ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Thật ra… có một công việc rất thích hợp với cô.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Tên tiếng Anh của thành phố này là Gotham, nữ chủ không biết mình xuyên không đến “Người Dơi”, cho nên dựa vào phát âm lung tung dịch thành “Go-them”, những bạn cảm thấy kỳ quái xin cứ yên tâm, về sau theo nguyên tác phát triển sẽ sửa lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.