Yến Ly sợ ta bi thương quá độ nên không cho ta nhúng tay vào việc mai táng, ngầm xử lý thỏa đáng tất cả hậu sự, còn khăng khăng đòi đi cùngta. Đào Thanh đồng ý, lại bảo Kiều Vũ đi theo hộ tống cả đoàn hồi kinh.Hắn gác lại chiến sự Tây Bắc, về phương Nam chỉnh đốn lại quân tình, tagiao hổ phù cho hắn thống lĩnh toàn bộ sự vụ. Lúc trở lại đế đô thườngnghe người ta lưu truyền một câu: ”Đại tướng danh sư mạc tự lao, thiênquân vạn mã tị bạch bào”. Đào Thanh tự mình dẫn ba ngàn tinh binh mặcbạch bào bạch giáp ”công tất khắc, chiến tất thắng”, càn quét ngang thảo nguyên phương Bắc, nếu không vì biến cố này, Đào Thanh cũng không dễthoát thân khỏi chiến trường phương Bắc. Triều đình ở đế đô đã được sưphó rửa sạch, còn lại chỉ là những thành viên phụ, xuất thân sạch sẽ,chỉ là ghế trống hơi bị nhiều, ta căn cứ theo ghi chép để lại của sưphó, phàm là bảng cử đề danh, ta đều tận lực tìm vị trí thích hợp chobọn họ. Nghi thức đăng cơ chính thức vẫn cần phải bổ sung, ta chủ trương giản lược hóa, tất cả mọi việc để một tay quốc sư xử lý, xem hoànglịch, định ngày Mười hai tháng Chạp. Về niên hiệu, ta trầm mặc rất lâu,chọn hai chữ “Minh Đức”. Trong ”Đại học” có nói ”Tại minh minh đức, tạithân dân, tại chỉ vu chí thiện”. Đây là chương đầu tiên sư phó dạy ta,cũng là chương duy nhất ta thuộc được trong toàn quyển sách. A Triệtđược chôn cất trong hoàng lăng, ta đi viếng hắn một lần, đứng rất lâu,cũng không biết nên nói cái gì. Không muốn trách hắn, oán hắn gì nữa cả, lỗi lầm đều tự do ta gây nên. Mộ của sư phó được lập ở mặt Đông hoàngthành, đứng ở nơi cao nhất trong Vị Ương cung là có thể nhìn thấy. Tấtcả đều do Yến Ly phụ trách, ta chỉ đứng từ xa nhìn linh cữu hắn ra đi,từ mặt trời mọc đến đến mặt trời lặn, cuối cùng Kiều Vũ kéo ta về nhà.Ngày đăng cơ, phương Nam truyền tin về, sau chín trận đánh liên tiếp,rốt cuộc đã triệt để đánh tan Mân Việt quốc, Tông chủ Bạch tộc tuyên bốsáp nhập Đại Trần ta. Còn Lam tộc, sau cái chết của huynh muội Lam Chính Anh, Lam Chính Kỳ, bị Bạch tộc đánh bại. Bạch tộc lên nắm đại quyền của Mân Việt quốc, tuy cúi đầu xưng thần với Đại Trần, hàng năm tiến cống,nhưng vẫn giữ lại tất cả nội chính không chịu sự can thiệp bên ngoài.Quốc sư tuyên bố song hỷ lâm môn, khắp chốn mừng vui, xin đại xá thiênhạ. Thế là ta ra lệnh đại xá thiên hạ. Hôm đó ta đứng trên hoàng thànhđược vạn dân triều bái, quỳ trước mắt ta là đủ các loại triều phục, tanhìn chỗ trống bên tay phải, mơ hồ như thấy có người gật đầu mỉm cườivới ta. Trừ tịch năm đó, đế đô rất náo nhiệt, trong Vị Ương cung có ta,Kiều Vũ, Yến Ly, Đậu Đậu. Ngày Mùng một đầu năm lúc khao thưởng tamquân, ta và Đào Thanh, Đường Tư vội vàng gặp mặt nhau một lần, sau đóbọn hắn lại đi thẳng đến phương Bắc, rất lâu sau ta cũng không có gặplại bọn hắn. Đào Thanh nói với ta: “Chuyện gì đã qua để cho nó qua đi,người còn sống vẫn phải tiếp tục mà sống.” Thật ra đạo lý đó ta cũnghiểu, nhưng nén bi thương mấy chữ đó, nói thì dễ chứ làm thì khó. Lãoquốc sư là người năm xưa được sư phó cực kỳ kính ngưỡng, mỗi ngày ta học xử lý việc chính trị cùng lão, vội vàng bận bịu suốt ngày, cũng khôngcòn thời gian để bi thương nữa. Sau khi giải quyết xong chiến sự ở MânViệt quốc, Yến Ly và Đào Thanh bàn bạc suốt cả đêm, sáng sớm hôm sau,Yến Ly rời khỏi đế đô, ta nghĩ chắc là hắn về Mân Việt quốc, nhưng không biết hắn có trở về đây nữa hay không và khi nào thì về. Đêm Nguyêntiêu, Kiều Vũ mang theo ta, thay ra thường phục xuất cung đi ngắm chợhoa đăng ở đế đô, pháo hoa rực sáng như lưu ly dưới bầu trời đêm, ngàytrôi qua thoăn thoắt, bỗng nhiên quay đầu lại đã là một năm mới. Trênhoa đăng được viết một bài từ theo bộ chữ Khải. Nguyên Tiêu năm ngoáichợ hoa đăng sáng rực như ban ngày. Trăng treo cành liễu, tình nhân hẹnhò lúc xế chiều. Nguyên Tiêu năm nay, trăng và đèn vẫn như trước. Khôngcòn người năm trước, lệ ướt đẫm áo xuân! “Oánh Ngọc.” Kiều Vũ tiếp lấychiếc hoa đăng trong tay ta, giọng ẩn chứa lo lắng. Ta mỉm cười lắc lắcđầu, khoát tay áo đi tiếp. Con người dù sao cũng vẫn phải luôn hướng vềphía trước, dưới ánh đèn hiu hắt đã không còn người ấy, cứ đi về phíatrước, sẽ có một ngày gặp lại nhau mà thôi. Hôm nay là tết Nguyên tiêunăm Minh Đức, là cái tết đầu tiên không có sư phó, chỉ có ta và Kiều Vũ. Đứng trên cổng thành quan sát hơn phân nửa thành tràn ngập đèn đuốc,trong lòng ta chợt động, nghiêng mặt nhìn Kiều Vũ, đúng lúc bắt gặp ánhmắt của hắn – trước sau vẫn thế – sâu lắng thăm thẳm như biển cả mênhmông ánh lên từng đốm từng đốm lửa phản chiếu từ pháo hoa rực rỡ trênbầu trời. Ta vươn tay ra nắm tay hắn, mười ngón tay đan xen chặt chẽ.Hắn không biết dỗ ta, không biết an ủi ta, chỉ biết dùng cách riêng củahắn – lẳng lặng làm bạn bên ta, chờ đợi, rồi lại chờ đợi. Những lúc côđơn khắc khoải vì tưởng niệm, vì nhung nhớ như thế này, ít ra còn cóngười có thể nắm tay ta. Từ lâu ta đã sớm không phải một thân một mìnhnữa, có người chỉ có thể tưởng nhớ, còn có người còn đang chờ ta tay nắm tay đi hết quãng đời còn lại. Ta dựa vào trong lòng hắn, nhắm mắt lại,thở phào một hơi. “Kiều Vũ, chúng ta về nhà đi.” “Được, về nhà thôi.”Hai tay hắn vòng quanh người ta ôm ta vào lòng, cúi đầu xuống hôn nhẹlên đỉnh đầu ta. Yến Ly đã đi Mân Việt quốc rất lâu, rằm tháng Giêng chỉ gửi về một phong thư, nói là vì thời gian gấp gáp nên không về được,còn chuyện khác thì không có đề cập đến. Hắn có định tiếp ngôi Tông chủhay không? Theo ta thấy, hắn cũng không phải là người ham quyền vị,trong mắt hắn, một cây Linh chi ngàn năm còn có giá hơn là quyền thế,nhưng còn về tình thân thì lại rất khó nói. Ta tin là hắn sẽ trở về, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Quả nhiên, Mân Việt quốc vẫn chưatruyền tin thông báo về việc lập người thừa kế, vấn đề mở đường thôngthương từ Mân Việt quốc đến Trần quốc đã bắt đầu tiến hành, người phụtrách việc này bên phía chúng ta là Bạch Phiền, còn bên Mân Việt quốcthì không biết là ai. Yến Ly gửi thư về, nói còn có chút chuyện nênkhông về được, ta gửi lại hắn một phong thư thăm hỏi sức khỏe, tán gẫu,biểu lộ nhung nhớ…, rồi không còn biết phải nói gì nữa. Đào Thanh và tacứ nửa tháng là gửi nhau một phong thư, trăng tròn một phong, trăngkhuyết một phong, thư hắn viết cho ta luôn luôn là năm trăm chữ bàn việc công, năm trăm chữ bàn chuyện riêng.
Hắn cũng không phải dạng người nhiều lời, có nhớ nhung cũng rất ítbiểu lộ, hầu như rất khó nhận ra. Hạ thánh chỉ cho quan lại, ta thườngdùng ngọc tỷ đóng dấu, thư tín viết cho hắn, đóng dấu là vân tay và vânchân của Đậu Đậu, nếu so sánh mỗi một phong thư với nhau có thể mơ hồnhận ra Đậu Đậu càng ngày càng lớn hơn. Phương Bắc liên tục đánh bốntháng, rốt cuộc hoàn toàn khống chế được thế cuộc, Đường Tư chịu hếtnổi, xin Đào Thanh nghỉ phép trở lại đế đô. Đêm hôm đó ta đang ngủ say,mơ mơ màng màng nghe được một tràng tiếng chuông gió, lim dim mắt nhắmmắt mở ngồi dậy, còn chưa nhìn thấy gì đã cảm giác toàn thân bị ai đènặng trĩu, vừa mở mắt ra đã thấy đôi mắt hắc bạch phân minh của ĐườngTư. Miệng hắn còn chưa kịp ngậm lại đã bị một cơn gió mạnh quét tới,Đường Tư rùng mình, khẽ lật người rời khỏi thân ta để tránh đi cỗ kìnhphong, thân hình còn trong không trung đã liên tiếp giao thủ bảy támchiêu. Sau khi rơi xuống đất, Đường Tư bật tiếng mắng chửi: “Kiều lãotứ, ngươi thật không để yên cho lão tử một khắc nào hay sao?” Kiều Vũmặt không thay đổi, nói: “Tự tiện đột nhập cấm cung, ta có trách nhiệmphải bắt ngươi.” “Xì, ta khinh!” Đường Tư liếc hắn một cái đầy xemthường “Ta tìm nữ nhân của ta, liên quan gì đến ngươi? Còn nữa…” ĐườngTư hừ hừ “Chỉ bằng tốc độ này của ngươi, nếu ta thật sự muốn ám sát, LýOánh Ngọc đã sớm đổ máu rồi. Hiệu suất của ngươi cũng quá kém đi!” Đường Tư ngồi xuống giường, duỗi tay ôm choàng lên vai ta, hất cằm lên nhìnKiều Vũ thị uy. “Sau này vấn đề an toàn của nàng cứ giao cho ta!” KiềuVũ trầm mặc nhìn hắn, sau đó chuyển mắt nhìn ta. Ta cười cười, vỗ lênđầu Đường Tư. “Chàng thôi đi, Tứ nhi cố ý chỉnh chàng đó.” Đường Tư ngẩn ra: “Cái gì?” “Chàng không phát hiện ra là cửa không có mở ra hay sao?Hắn vẫn luôn ở trong phòng, chàng vừa vào là hắn đã phát hiện ra rồi, cố ý chờ chàng bò lên giường rồi mới ra tay.” Lúc này Đường Tư mới kịpthời phản ứng, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: “Ngươi tên Kiều lãotứ này, quả nhiên cố ý gây sự với ta mà!” Kiều Vũ mặt không thay đổi,cúi đầu ngắm sàn nhà, rồi lại ngẩng đầu ngắm trần nhà, cuối cùng nhìnta, ấm giọng nói: “Ta ra ngoài trước.” Hắn muốn dành không gian riêngcho bọn ta ôn chuyện, Đường Tư vừa nghe liền hết giận, nhíu đuôi lôngmày lại, cười hừ hừ dõi mắt nhìn theo bóng Kiều Vũ bước ra ngoài rồiđóng cửa lại, lúc này mới lại xoay người đè ta lên giường. “Nói! Có nhớta không?!” Đường Tư chống hai tay bên tai ta, nhìn ta từ trên cao nhìnxuống, hung tợn hỏi. Ta cười dài nhìn hắn. “Ta nói không nhớ, chàng cótin không?” Hắn vùi đầu vào cổ ta cọ cọ, xúc cảm nóng ẩm lướt qua sautai, đột nhiên vành tai bị hắn cắn một cái, ta rên lên một tiếng nghiêng đầu né tránh. “Đường Tư, bộ chàng là chó hả?!” “Để trừng phạt tội nàngnói dối, ta cắn nàng một ngụm.” Hắn nhếch một bên môi, tinh tế ngắm tarất lâu, sau đó vòng tay lại ôm chặt ta vào lòng. “Sao lại gầy đi nhiềunhư vậy…” Hắn thấp giọng hỏi bên tai ta. “Giờ bình thường lại rồi.” Taôm lấy hắn, mỉm cười đáp “Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, ta vừa mớisinh Đậu Đậu, trên người có đến mười cân sẹo lồi. Còn giờ ta đã bìnhthường trở lại như lúc gặp chàng lần đầu tiên.” “Gầy hơn hồi đó mộtchút.” Hắn siết vòng tay lại “Gầy hơn so với lúc ta ôm nàng trên Thụcsơn.” Trên mặt ta bỗng dưng nóng lên. “Trên đường về ta có nghe người ta nói về nàng.” Đường Tư bỗng nhiên nói sang chuyện khác. “Khen hay chê?Không mắng ta là hôn quân chứ?” Ta cảnh giác vểnh tai lên. “Nói nàng cần cù chăm chỉ, chăm lo việc nước, cũng có thể tính là một vị hoàng đếtốt.” Đường Tư cười nhạo “Còn nói nàng không tùy tiện nói cười, thậpphần uy nghiêm, gần vua như gần cọp.” Ta sờ sờ mặt, cảm thấy mình cóchút vô tội. “Có lẽ là khi đối mặt với các đại thần ta cười không nổi.”Sư phó chọn quan viên, năng lực và nhân phẩm không chê vào đâu đượcnhưng bọn họ đều có chung một khuyết điểm là không chút thú vị nào,không một ai biết nói giỡn cả. “Ừ.” Đường Tư xoa xoa đầu ta “Nàng cườilên trông rất dâm tà, trước mặt người ngoài đừng cười nhiều, miễn khỏitổn hại quân uy.” Ta giận trừng hắn. Hắn nói tiếp: “Trước mặt ta có thểcười thật hơn một chút nữa hay không?” Khóe môi ta run nhẹ. “Vô sỉ thêmmột chút nữa.” Ta đập hắn một cái, cả giận nói: “Ta cảm thấy đã đủ vô sỉ a!” Hắn cười ha hả, lập tức hung hăng dùng sức mút lấy môi ta, hỏi: “Lý Oánh Ngọc, nàng đã trở lại thật sao?” Ta sững sờ nhìn hắn. Tay hắn mânmê khóe môi ta, nhẹ nhàng vuốt ve “Lúc hắn đi, ta tưởng rằng cả đời nàynàng cũng sẽ cười không nổi nữa.” Ta cười. “Hắn không đi, hắn vẫn ởđây.” Ta choàng tay lên vai hắn, khẽ tựa vào hõm vai hắn. “Tất cả chúngta đều luôn bên nhau.” Đường Tư trở về hai ngày sau là tiết Thanh Minh,theo lệ ta lao sư động chúng đến Hoàng lăng tế bái liệt tổ liệt tông,lúc xong thì trời đã quá Ngọ. Kiều Vũ đã chuẩn bị sẵn hoa trắng, tráicây, Đường Tư ôm Đậu Đậu đứng ở cửa Đông môn chờ ta. Sư phó không thíchnáo nhiệt, bọn ta chỉ nhổ cỏ xung quanh, rắc thêm hoa trắng, sư phókhông thích uống rượu, bọn ta thay bằng ba chung trà. Đậu Đậu đã đượchơn sáu tháng, ngồi dưới tàng cây nghiêng đầu nhìn bọn ta, đôi mắt totròn đen nhánh trừng to, dường như mê mẩn tâm thần, có lẽ là vì khôngbiết bọn ta đang làm gì. Nàng ở trong cung ăn được ngủ được, chơi cũngrất được, bộ dạng khỏe mạnh, ngũ quan dần dần nẩy nở, làn da trên người, trên mặt cũng từ từ trắng ra, chẳng lẽ tên sao người vậy? Từ khi cảidanh gọi là Hồng Đậu, càng ngày nàng càng trắng trẻo hồng hào nõn nàmướt mát, từ một hạt đậu đen thui biến thành một nắm cơm nếp nhân đậuđỏ. Hài tử này không sợ người lạ, Đường Tư lại là một người ham chơi,suốt ngày mân mê lò dò làm ra bao nhiêu là đồ chơi lớn nhỏ kỳ kỳ quáiquái đến dụ nàng, chỉ trong nháy mắt đã hối lộ thành công nàng nhận hắnlà cha. Nàng thích được Đường Tư ôm chơi đu dây, thích chí cười khanhkhách, thân hình tròn vo nổi bật trên bộ y phục màu sắc rực rỡ giống hệt như con gà mái nhỏ. Kiều Vũ như lâm đại địch đứng bên cạnh nhìn chằmchằm, sợ Đường Tư không cẩn thận trượt tay làm rơi hài tử xuống đất.Đường Tư khinh bỉ liếc hắn một cái, ôm tiểu Hồng Đậu vào lòng ăn đậu hủnon trên mặt nàng. “Hài tử hôn ta nè, cho ngươi uống dấm!” Đậu Đậu cườikhanh khách không ngừng, giơ tay lên bắt lấy tóc Đường Tư. Ta cơ hồ hoài nghi không biết có phải mình lại lựa chọn mất đi trí nhớ nữa hay không, thật ra Đường Tư mới là cha ruột của Đậu Đậu? Sau mới nghĩ ra một lờigiải thích – bởi vì Đường Tư là người Đậu Đậu nhìn thấy đầu tiên khi đến thế gian này, cũng giống như chim non vậy… Đường Tư bày hương nến tráicây, Kiều Vũ cầm cái cuốc làm cỏ, ta ôm Đậu Đậu dừng lại trước mộ phần,cúi đầu nói với nàng: “Đậu Đậu, đây là phụ thân.” Nàng trừng đôi mắt đen nhánh, khẽ nhếch cái miệng nhỏ, quay đầu nhìn thoáng qua mộ bia rồiquay đầu lại nhìn ta, bập bập phun hai ngụm nước bọt, bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ áo ta, ê ê a a gọi hai tiếng. Kiều Vũ để cái cuốc xuống, đến sau lưng ta, ấm giọng nói: “Xong rồi.” Ta nhìn chung quanh một vòng – sưphó thích thanh tịnh nên bọn ta mới chọn khu mộ địa tương đối hẻo lánhnày. Nơi đây tọa lạc tại phía Đông bãi săn bắn và Hoàng thành, vẫn nằmtrong phạm vi quản hạt của Hoàng thành, dân chúng bình thường không được táng nơi đây, trong phạm vi hơn mười dặm hiếm thấy bóng người, chỉ cómàu xanh của hoa hoa cỏ cỏ. Cỏ dại quanh mộ tương đối thưa thớt, chỉkhông đầy một khoảnh khắc là Kiều Vũ đã làm xong. Ta cầm bút lông, chấmchu sa, đặt vào trong tay Đậu Đậu, rồi ta lại cầm tay nàng, viết môphỏng theo từng chữ trên mộ bia. Thẩm Đông Ly vị – Vong nhân Lý OánhNgọc. Sư phó, tha lỗi cho ta đã không có dũng khí đến tiễn chàng… ĐậuĐậu ngửa đầu nhìn ta, ê a kêu lên hai tiếng, ta cúi đầu cười với nàng.Hài tử ngốc, ngày sinh nhật con cũng là ngày giỗ của phụ thân con…Têncủa con là do phụ thân con đặt. Hồng Đậu tối tương tư… Con là tương tưhắn để lại cho ta. Tương tư chỉ có thể mong nhớ về nhau mà không thể bên nhau, còn xuân vì ai. Aizz…”Về thôi.” Tiết Thanh Minh trời hay mưa bấtchợt, đi chưa được ba bước đã mưa rào rạt. Kiều Vũ nhớ gần đây có chỗ có thể đụt mưa, lúc đến mới biết thì ra nơi đây là chỗ ở của người tuầntra. Nơi này quả thật rất an toàn, phía Đông là bãi săn, có Ngự lâm quân canh gác, phía Tây là Hoàng thành, có cấm vệ quân canh gác. Trong vòngmấy chục dặm quanh đây tại các giáp ranh đều có người tuần tra trôngcoi. Người tuần tra là một lão nhân đã giải ngũ, làm bạn với lão hầu như chỉ có một con ngựa già. Thấy ba người bọn ta, theo bản năng lão lấy ra binh khí phòng thân, Kiều Vũ lập tức đưa ra lệnh bài của hắn. Dù saocũng đã phục vụ trong quân, lão lập tức nhận ra thân phận Vệ úy của Kiều Vũ, kính nể ra mặt, bỏ vũ khí xuống hành lễ. Ta đã cải trang nên cũngkhông tiện lộ thân phận của mình, một thân phận Vệ úy này đã đủ dùngrồi. Lão nhân này tự xưng là họ Trương, bọn ta gọi lão là lão Trương,lão vừa cung kính vừa khó kềm chế hưng phấn chạy tới chạy lui bốn phíalấy vải bông sạch, nước ấm cho bọn ta. Thừa dịp lão đi nấu nước, ĐườngTư chọt chọt ta, thấp giọng hỏi: “Nè, Kiều lão tứ đưa lệnh bài gì vậy,địa vị cao, uy phong lắm sao? Quản về cái gì ?” “Vệ Úy. Quản trị antrong Hoàng thành, bảo vệ cấm cung cũng là bảo hộ an toàn cho ta.” Tađáp. “Vậy cũng phong cho ta một chức đi, địa vị phải cao hơn hắn, ở gầnnàng hơn hắn.” Đường Tư cười đầy tự tin “Ta cũng có thể ở bên cạnh bảovệ nàng. Nói thử xem, có chức vị nào uy phong hơn hắn không?” Kiều Vũđang trầm mặc bỗng nhiên mở miệng trả lời: “Tổng quản đại nội.” Đường Tư ngẩn ra một lát, quay đầu hỏi ta: “Tổng quản? Ý là quản rất nhiều thứsao? Rất uy phong phải không?” Ta do dự trong chốc lát, gật gật đầu.“Đúng là quản rất nhiều…” Chẳng qua…” “Vậy lấy chức đó đi.” Đường Tưcười tít mắt “Ta cũng không muốn quản quá nhiều, quản nàng đủ rồi.” Tagật gật đầu đầy gian nan… Nếu nói thật với hắn, liệu căn nhà đáng thương của lão nhân này có sập hay không? Ta len lén liếc Kiều Vũ một cái, mặt mày hắn tỉnh bơ như không… Đáng thương cho Đường Tư, Tổng quản đại nộiđều là hoạn quan a…”Nước ấm tới rồi đây.” Lão Trương hô lên một tiếng,bưng một thùng nước nóng to đùng vào. “Ta vào buồng trong lau người choĐậu Đậu một lát.” Ta quay đầu lại nhắn với hai người bọn hắn, còn bổsung thêm “Đừng cãi nhau nha…” Đường Tư cười nhạo một tiếng lắc lắc đầubỏ đi. Kiều Vũ mặt không thay đổi nhìn ta một cái rồi cũng xoay người đi theo. Aizz… hơi lo a. Rửa ráy thân thể cho Đậu Đậu xong, ta dùng vảibông khô ráo bọc nàng lại, cho uống sữa, cuối cùng nàng mới uể oải mệtmỏi buồn ngủ. Ta hôn lên mặt nàng một cái, nàng bẹp bẹp chép miệng, múamay hai nắm tay nhỏ đầy thịt, ê a vài tiếng rồi chậm rãi nhập mộng.Tiếng mưa rơi rả rích tí tách trên nóc nhà nghe mà phiền, nhưng nghe lâu cảm giác như bị thôi miên. Ta đẩy cửa ra, dời bước đến ngưỡng cửa, nghe được giọng của Đường Tư. “Gần đây có tin tức gì của Yến Ly không?” Cólẽ là vì tiếng mưa rơi quá lớn nên bọn hắn không phát hiện ra ta đangđứng phía sau cửa. “Gần đây nhất là vào nửa tháng trước, hắn nói là đãcó đầu mối.” Kiều Vũ đáp. Nửa tháng trước… Ta ngây người ra một lúc,không phải là hơn hai tháng trước sao? Đã hơn hai tháng qua ta vẫn chưanhận được thư của Yến Ly a! “Rốt cuộc hắn nắm chắc được mấy phần?” Đường Tư buồn bực thở dài “Ta vẫn nghĩ không biết lúc trước quyết định nhưvậy rốt cuộc là đúng hay sai.” “Đúng sai gì cũng đã làm rồi.” “Ta biết,nhưng mà…” Đường Tư ngừng lại một lát, ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, nói“Không như ta tưởng …” Kiều Vũ trầm mặc trong khoảnh khắc, nói: “Ngươimuốn đi, phải không?” “Cái gì?” Đường Tư ngẩn ra. “Lúc trước ngươi muốnrời khỏi nàng.” Kiều Vũ thấp giọng nói. Đường Tư im lặng, một hồi lâusau mới mệt mỏi cãi lại: “Ai nói …” “Nhìn thì thấy. Ngươi muốn đi, lạikhông nỡ đi.” Đường Tư kềm nén thật lâu, rốt cuộc thở dài, ngồi xuốngcạnh Kiều Vũ, hai chiếc bóng sóng vai bên nhau, Đường Tư nói: “Rõ lắmsao?” “Ừ.” “Vậy nàng có biết không?” “Có lẽ.” “Xì, ngươi nói thêm vàilời sẽ chết à!” “Sẽ không.” “…” Đường Tư đứng lên, phủi mông chuẩn bịchạy lấy người. “Lão tử có điên mới nói chuyện cùng ngươi.” Đi hai bước, ngừng lại một lát, rồi quay đầu nhìn bóng lưng vẫn còn ngồi kia. “Thậtra con người của ngươi, chỉ cần không mở miệng nói chuyện, chứ thủ phápchém người của ngươi cũng không tệ.” Kiều Vũ trầm mặc rất lâu cũng không lên tiếng, Đường Tư nổi giận tiến lên hai bước đẩy vào gáy hắn. “Ngươikhông biết trả lời lại một câu hay sao!” Kiều Vũ quay đầu nhìn hắn mộtcách khó hiểu: “Thì ngươi bảo ta đừng nói chuyện.” “Ngươi… thật biếtnghe lời…” Lưng Đường Tư nhấp nhô kịch liệt, thở thật sâu vài cái, thấtbại ngồi xuống. “Thôi đi…” Thở dài một tiếng, Đường Tư chậm rãi nói “Nếu ngươi đã nhìn ra, ta cũng không giấu ngươi nữa. Thật ra, ta đã quyếtđịnh bỏ đi từ lâu rồi, từ lúc nàng quyết định làm nữ hoàng. Ngươi cũngbiết, lão tử không giống ngươi, con người ta không thích bó buộc, Đườngmôn còn ở không nổi huống chi là Hoàng cung. Ngươi và ta không giốngnhau, tuy lão tử có chút khinh bỉ ngươi, nhưng ngươi đối với nàng rấttốt, xuống tay cũng đủ độc, có thể bảo vệ được nàng. Ta nghĩ, giúp nànggiữ Đông Ly lại, có các ngươi bên cạnh nàng, ta cũng có thể yên tâm màđi.” “Ừ.” “Ta thầm tính đánh xong trận này sẽ đi, về sau sẽ như cánhchim – mặc sức bay lượn trên bầu trời, cần gì phải treo cổ vào một ngọncây, nếu có nhớ nàng, cùng lắm bay vào cung đánh nhau một trận vớingươi, sau đó ngủ một giấc với nàng, dù sao nàng cũng đánh không lạita.” Kiều Vũ cắt ngang lời hắn: “Ngươi đánh không lại ta.” “Xì! Ngươiđừng quên trên chiến trường ta đã cứu ngươi bảy lần!” “Ta cứu ngươi mười ba lần.” “Xì! Ngươi cái tên này, có cần phải tính toán chi li như vậykhông, cứu người mấy lần mà cũng phải kể sao!” Kiều Vũ im lặng. “Vậy nểtình ta cứu ngươi bảy lần, khi nào ta tiến cung ngươi cũng nên lỏng taymột chút chứ?” Đường Tư hừ lạnh nói. “Không… thể…” Kiều Vũ chậm rãi nói“Trách nhiệm.” “Thật là kẻ đầu gỗ.” Đường Tư thở phì phì quay mặt đi“Chả hiểu nữ nhân kia làm thế nào lại thích một khúc gỗ như ngươi, lãotử chỗ nào không tốt hơn so với ngươi!” Đột nhiên, thanh âm thấp dần đi“Cũng không biết nếu lão tử đi, nữ nhân kia có khổ sở muốn chết như khiĐông Ly đi hay không.” Kiều Vũ nghĩ nghĩ, định nói gì đó thì bị Đường Tư ngắt lời: “Ta hiểu, không cần ngươi nói, mắc công đỡ phải bị ngươi làmtức chết!” Thấp giọng lầm bầm “Trước đây nữ nhân kia đã từng nói, nămngười chúng ta giống như năm ngón tay của nàng vậy, nắm lại vừa khớp một trái tim, thiếu ai cũng đều không hoàn chỉnh, đứt ngón nào cũng đều đau như nhau…” “Kiều lão tứ, ngươi thấy ta ở lại có đúng hay không?” Đợimột hồi không người lên tiếng, thế là Đường Tư nói tiếp “Vấn đề nàyngươi có thể trả lời.” Sau đó Kiều Vũ đáp: “Tùy ngươi.” “Xì, đương nhiên là ngươi hi vọng lão tử bỏ đi rồi.” Đường Tư giận dữ “Lão tử không đi!Lão tử muốn làm Tổng quản đại nội, ta là lão tam, ngươi là lão tứ, đừnghòng qua mặt ta.” Kiều Vũ trầm mặc một lát, gật đầu nói “Ừ.” “Ta đã từng thắc mắc, trong năm người chúng ta ai quan trọng nhất đối với nàng. Sau nghĩ lại thấy mình thật là ngốc, xoắn xuýt cái loại vấn đề phức tạp này không phải là tự mình tìm tai vạ cho mình hay sao, ai cao ai thấp ainhiều ai thiếu, biết rõ làm chi cho mất vui, chi bằng cứ hồ đồ không rõràng thêm mấy chục năm nữa cũng đủ một đời. Trước kia nàng còn hỏi ta,nàng và đại ca ta cùng nhau rớt xuống nước ta sẽ cứu ai trước, lúc đó ta đã mắng nàng vô vị. Thật ra ta và nàng cũng là kẻ tám lạng người nửacân, để ý toàn những vấn đề vô nghĩa phiền não. Ở bên nhau vui vẻ làđược rồi, nghĩ nhiều ấm ức tức hờn lục đục với nhau để làm gì. Hơn mộtnăm qua, Đông Ly ta phục, Nhị ca ta phục, Yến Ly phục ta, ngươi cũng tàm tạm, cứ xem như Hoàng cung là Lý phủ, chỉ có điều nhiều gian phòng hơnmột chút mà thôi.” Kiều Vũ gật gật đầu nói: “Người đầu óc đơn giản thậthạnh phúc.” Đường Tư: “Đừng tưởng ta đánh không lại ngươi…” Sau đó làtiếng ầm ầm bịch bịch quen thuộc… Ta nghĩ… chắc đánh nhau là phương thức tốt nhất để biểu hiện tình cảm của hai người bọn hắn… Những lời ĐườngTư nói không phải là ta chưa hề nghĩ qua, mãi đến đêm hôm đó hắn lẻn vào tẩm cung của ta bắt ta phong cho hắn chức “Tổng quản đại nội”, ta mớibiết cuối cùng hắn quyết định ở lại. Người đơn giản là người hạnh phúcnhất, tâm địa không quá gian giảo, suy nghĩ không quá quanh co, yêu thì ở lại, không yêu thì đi, không cần vì người khác mà miễn cưỡng ép mình,vì chính tình cảm của mình mà chấp nhận. Đường Tư và Kiều Vũ nhìn tựanhư thủy hỏa bất dung nhưng thật ra lại là cùng một loại người: đại trígiả ngu. Nhưng mà… không biết Yến Ly ở Mân Việt quốc làm cái gì mà không thể gặp người khác? Ta cảm thấy yêu nhau, ở chung với nhau cần phải tin tưởng lẫn nhau, thẳng thắn thành thật với nhau, đương nhiên là cũngphải có không gian cá nhân riêng của mỗi người. Nếu bọn hắn có một chútbí mật nho nhỏ ta còn có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua, chứ nếu bí mật này liên quan đến ta… Ta mò mò lấy ra chiếc còi từ ống tay áo, thật may là ta còn có thể sử dụng một phần thế lực riêng. Nếu hỏi trực tiếphai người bọn hắn, chẳng những đả thảo kinh xà mà còn chưa chắc sẽ cóđáp án thật, hay hơn hết là cứ bảo Ngũ Lục Nhất đi điều tra thêm về động tĩnh bên Mân Việt kia đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]