hật ra Đào Thanh nghĩ cũng không sai, chốn núi rừng này quả thích hợp để dưỡng thai, ở lại nơi đây, có lúc ta như quên mất sự ồn ào, náo loạn của thế giới bên ngoài, cả ngày sống như say như mộng, nhưng khi bấtchợt nhớ lại chiến sự đang xảy ra bên ngoài, không khỏi phải thở ngắnthan dài, cảm thấy mình trốn tránh hiện thực như vậy thật không phảichút nào.
Liên nhi sau khi cung cấp vài tin tức cho Yến Ly thì báo với Yến Lylà nàng sắp sửa phải rời khỏi nơi đây một thời gian, nhưng không nói làsẽ đi đâu, làm gì, chắc có lẽ là nhiệm vụ do Đào Thanh an bài. Nhưngkhông vì thế mà mất đi tin tức từ phía Liên nhi, chẳng qua là từ vài bangày một lần thành nửa tháng một lần; thậm chí có khi còn lâu hơn nữa.Ta đoán rằng nàng ấy chắc là đã rời khỏi Mân Việt quốc, thậm chí có thểlà cách Mân Việt rất xa. Thủ hạ kỳ tài dưới tay Đào Thanh có vô số, đáng tiếc người thông hiểu điểu ngữ thì chỉ có một mình Liên nhi, hèn chitrước giờ Liên nhi không chịu ăn thịt gà, ta nghĩ chắc là nàng ấy nghehiểu được tiếng gọi mong manh của con gà “Xin đừng, xin đừng, xin đừngăn ta…”, đại khái như vậy… Ít ra cũng sẽ không ăn được nhiều…
Một ngày ở trong núi có cảm giác như cả ngàn năm trôi qua, nói mộtcách khác, trong núi và ngoài núi là hai thế giới khác biệt hoàn toàn,bọn ta như sống trong một tiểu đào nguyên ngăn cách với thế giới bênngoài, mỗi ngày đếm số lần mặt trời mọc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-gia-co-hi/2893401/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.