Rời khỏi quân trướng, ta về lều của mình, lúc này ”cuộc trò chuyệncủa nam nhân” giữa Đào Thanh và sư phó dường như sắp kết thúc, ta chỉnghe được một câu cuối của Đào Thanh “… Vẫn tưởng ngươi là người thôngminh, nhưng một người thông minh thật sự sao lại tự ép mình rơi vàođường cùng. Ta nói đến đây thôi, cũng đã tận tình tận nghĩa rồi.” Hắngiương mắt nhìn về phía ta, khóe môi hơi giương lên, chắc sư phó cũngphát hiện ánh mắt hắn thay đổi nên xoay đầu lại, vẻ mặt thản nhiên hờhững, nhìn không ra là vui hay là giận, hàng mi rũ xuống, ánh mắt lóelên một chút, đáp lại Đào Thanh một câu: ”Dù sao đi chăng nữa, nhờ ngươi vậy.”
Nhờ?
Ta khẽ giật mình: hắn nhờ Đào Thanh chuyện gì?
Sư phó vội vã bỏ đi, ta trở lại bên cạnh Đào Thanh, túm hắn vào lều, lập tức gặng hỏi: “Sư phó nhờ chàng chuyện gì?”
Hắn thủng thỉnh ngồi xuống, phủi phủi vài cái chỗ đầu gối có lẽ códính chút bụi, ngửa đầu mỉm cười hỏi: “Nàng nghĩ có thể là chuyện gì?”
Ta lười phải phí óc suy đoán, lại hỏi: “Các người vừa mới nói chuyện gì? Có liên quan tới ta không?”
“Ta nói không liên quan thì nàng sẽ tin sao?”
Ta hỏi tiếp: “Chàng có nói lời nào bắt nạt hắn hay không?”
Hắn nhíu mày lại: “Nàng cảm thấy ta có khả năng làm thế hay là ta sẽ làm thế?”
Ta giận dữ vỗ bàn: “Đào lão nhị, chàng thật quá quắt mà!”
“Sao?” Hắn cũng không lên tiếng phủ nhận câu này, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-gia-co-hi/2893385/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.