~~~ 
Mỗi buổi trưa ngày thứ Bảy là thời điểm mà học sinh Nhất Trung hưng phấn nhất. Buổi trưa ngày này khác với mọi ngày, người nghỉ trưa rất ít, đa số mọi người đều muốn hoàn thành hết bài tập về nhà do thầy cô giao. 
Bởi vì buổi chiều họ được tan học sớm, ai cũng muốn trải qua một ngày cuối tuần an nhàn vui vẻ. 
Mà lúc này Thịnh Thanh Khê không vùi đầu vào làm bài tập giống những người khác, cô đang ngồi chống cằm ngẩn người. 
Trần Di thoáng nhìn qua, đúng là người đẹp làm cái gì cũng đẹp, ngồi ngây ngốc một chỗ cũng đẹp như vậy. Giữa đôi mày cô hơi nhíu nhẹ, đôi mi cong vút hơi rũ xuống, từ chân mày đến khóe mắt đều lộ ra một vẻ ưu sầu. 
Càng không nói đến miệng cô còn khẽ mấp máy. 
Trần Di lén thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm bài. 
Thịnh Thanh Khê đã rối rắm cả buổi sáng, hôm đó vì sao Lâm Nhiên lại tức giận. Bên tai cô tựa hồ vẫn văng vẳng câu nói kia của Lâm Nhiên: Thích tôi hay Tống Thi Mạn. 
Là vì bức tranh kia sao? 
Đời trước, từ sau khi Lâm Nhiên mất, Thịnh Thanh Khê liền một lòng một dạ lao vào học tập, sau khi tốt nghiệp thì tận tụy với công việc. Thời gian cuối tuần nhàn nhã cô đều dùng để điều tra nguyên nhân vụ hỏa hoạn năm đó. 
Cũng từng có người theo đuổi Thịnh Thanh Khê, đồng nghiệp luôn muốn giới thiệu đối tượng cho cô. Nhưng Thịnh Thanh Khê khi đó hoàn toàn không có tâm trạng yêu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-toi-yeu-tham-cung-trong-sinh/2528788/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.