Sau lưng là ván cửa, trước mặt là Lâm Nhiên.
Thịnh Thanh Khê bị nhốt trong vòng tay anh.
Ánh đèn mờ nhạt trước cửa sáng lên, soi rõ khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Thịnh Thanh Khê.
Hơi thở Lâm Nhiên cứng lại, không nói chuyện.
Anh thuần thục duỗi tay lấy khăn giấy từ cặp sách cô ra, nắm cái cằm nhỏ đẫm nước mắt của cô lên, lau sạch nước mắt trên mặt và khóe mắt của cô.
"Thịnh Thanh Khê."
Lâm Nhiên khàn giọng gọi tên cô.
Thịnh Thanh Khê rũ mắt, lông mi ướt sũng dính vào nhau.
Rất lâu sau, cô mới như mèo kêu lí nhí đáp lại, nghe ra như vừa bị ai bắt nạt rất tàn nhẫn vậy, vô cùng ủy khuất rũ đầu, ai cũng không muốn nói chuyện. Nếu không phải bị anh vây ở đây thì không chừng đã bỏ chạy.
Cô chỉ khóc có vài lần, nhưng đều là vì anh.
Lâm Nhiên cũng không biết nên tự tức mình hay là tức cô gái này nữa.
Anh không muốn trải qua cái cảm giác ở trại hè đêm đó một lần nữa, cho nên khi nghe Thịnh Thanh Khê nói câu ấy, sự tức giận trong anh không kìm chế được nhảy lên. Cô căn bản không để lời nói của anh vào trong lòng.
Cô chưa từng ưu tiên bản thân mình lên đầu.
Chuyện này khiến Lâm Nhiên khó mà chấp nhận nổi.
Lâm Nhiên cúi người, ôm chặt cô vào trong lòng, giọng nói trầm thấp: "Thịnh Thanh Khê, những lời mình nói với cậu vào đêm hỏa hoạn ở trại hè cậu còn nhớ không?"
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-toi-yeu-tham-cung-trong-sinh/2528685/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.