Lại là một ngày không được Tề Hàn đón về, Cao Mẫn buồn rũ rượi như chiếc lá héo úa mùa thu. Vừa về tới nhà đã trốn miết trong phòng, tới cơm tối cũng không định ăn.
Lúc này, vυ" Tư lên tới, trên tay còn bê theo một khay thức ăn chứa đầy đủ hàm lượng dinh dưỡng.
"Mẫn Mẫn, mau qua đây ăn tối nào."
Thấy bà đi vào, Cao Mẫn liền ôm gối bật người ngồi dậy ngay trên giường. Nhìn khay thức ăn được đặt lên bàn, cô buồn chán lắc đầu.
"Ăn một mình buồn lắm, cháu không ăn đâu."
"Vậy để vυ" ăn với con cho vui ha?"
Vυ" tư niềm nở đề nghị, nhưng Cao Mẫn vẫn ảo não lắc đầu.
"Cháu quen dùng bữa với anh ấy rồi, vυ" cũng không thể thay thế được đâu ạ."
"Vυ" biết, nhưng cậu chủ đi vắng rồi. Con phải ăn đúng bữa mới được, cậu ấy dặn như vậy."
"Thế vυ" để đó, rồi về phòng nghỉ ngơi đi. Lát nữa con ăn."
"Thật không đó?" Vυ" Tư nghi ngờ hỏi kỹ.
Cao Mẫn liền gật đầu xác nhận.
"Dạ thật! Vυ" cứ đi nghỉ đi, tự con lo được."
"Ừm. Vậy vυ" để đây, khi nào con ăn xong thì gọi vυ" lên dọn nghe."
Cao Mẫn lại gật đầu. Đợi tới khi, vυ" Tư ra khỏi phòng, thì cô liền lập tức ngã lưng xuống giường một cách chán chường.
Nhớ lại những gì Tề Hàn đã nói sáng nay, anh bảo rằng muốn tham gia vào những bữa tiệc và đến được nơi đó, thì phải biết cách sử dụng súng. Mặc dù hiện tại cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-tham-tinh-doc-sung-kieu-the/3437966/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.