Lần đầu tiên trong đời Nhan Thanh Mẫn cô cảm giác mình nghe nhầm...
Lão đại à, anh đừng có dọa người như thế được không?
-"Đây không phải là lúc để đùa, tôi đang nghiêm túc với anh đấy." Cô nhăn mặt, mắt trừng trừng nhìn anh, hai tay thu lại, khoanh trước ngực.
-"Tôi cũng đang nghiêm túc đây." Ngụy Nhâm ngả lưng ra sau ghế, tay theo bản năng mò bậc lửa để hút thuốc, bỗng nhận ra...ánh mắt đầy thâm ý liếc qua Nhan Thanh Mẫn.
Cô khẽ rùng mình.
-"Uầy, anh đừng đừa nữa. Lão đại có bao giờ gần nữ sắc đâu. Nếu cần, chỉ cần phẩy tay là một đám xếp từ nhà anh tới Thái Bình Dương luôn. Anh tin không?" Nhan Thanh Mẫn phẩy tay, cười xuề xòa nói.
Lão đại, ừm...thích ăn mềm không ăn cứng:" Nào, anh muốn gì đây?"
-"...Bán mạng cho tôi." Anh nhìn cô một chút, phun ra bốn chữ.
Cô sững người, một lúc sau mới hoàn hồn nói:
-"Thời hạn?" Lão đại, đừng nói với tôi là cả đời nhé?
-"Cả đời."
Nhan Thanh Mẫn:...
-"Anh...Lão đại à, thời hạn hình như lâu lắm thì phải. Bớt chút được không?" Cô mỉm cười lấy lòng.
Con mẹ nó, bán mạng cả đời, không bằng giết cô luôn đi cho xong.
Ở cạnh anh ta có biết bao nhiêu nguy hiểm, muốn cô bán mạng khác gì lấy mạng của cô đâu.
Chị xinh nhưng chị không ngu nhé.:))
(Mayy: Thiệt sự viết tới đoạn này tự dưng mắc cười:)))
-"Trả bật lửa." Muốn bớt, ok, trả được bật lửa muốn bao nhiêu tôi bớt bấy nhiêu.
Nhan Thanh Mẫn:...
Được, anh là lão đại anh có quyền, tôi đầu hàng.
-"Tùy lão đại sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-tha-cho-em/86006/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.