- Vợ, mình về nhà thôi. Ở lâu bệnh viện không tốt đâu.
Hắn ôn nhu mỉm cười nói.
- Về nhà sao? Anh đang nói gì vậy? Tôi đang còn là sinh viên sao có thể có chồng được.
Hạ Quyên Quyên nheo mày. Tính đứng dậy bỏ chạy ai dè bị bọn vệ sĩ bắt lại.
- Xin phu nhân vào trong.
Họ cung kính gập đầu nói, ai ai cũng nặng mùi sát khí, trông đáng sợ vô cùng, bên hông còn có khẩu súng lục khiến cô hoảng sợ lùi về sau, đụng phải thứ gì đó rất to lớn.
- Em định đi đâu?
- Tôi...tôi muốn về gặp ba mẹ, tôi đi lâu vậy chắc họ sẽ rất lo lắng...
Hạ Quyên Quyên ngập ngừng, đôi mắt to tròn lộ vẻ lo lắng, cố ý muốn làm hắn xiêu lòng ai dè lại bị hắn nhấc bổng lên vai rồi đi thẳng ra ngoài.
- Á! Anh làm gì vậy? Thả tôi ra tôi sẽ kiện anh đấy...mau thả tôi xuống!
- Em nói nữa thì tôi quăng em cho cá mập ăn thịt đấy.
- Tôi...nhớ mẹ tôi...hức hức...hức...
Cô mếu máo, sụt sịt khóc, chân tay không ngừng vùng vẫy.
Hắn đành bất lực đặt cô xuống, rồi nâng gương mặt nhỏ lên rồi hôn nhẹ lên giọt nước mắt kia. Tay còn lại ghì chặt vào bức tường. Cô gái nhỏ bị ép chặt trong lòng hắn.
- Ba mẹ em đã đi du lịch rồi, họ nhờ tôi chăm sóc em, chắc lâu lắm họ mới trở về.
Cái miệng hắn vô cùng dẻo, nịnh nọt vài ba câu khiến cô xiêu lòng ngay lập tức mà tin tưởng.
- Anh...nói thật sao? Sao họ không nói gì với tôi...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-sung-vo/182781/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.