- Long...Long...chết rồi...
Nguyên khó xử không biết nên hành động như thế nào, Hạ Quyên Quyên run rẩy ngồi bộp xuống đất, ánh mắt lờ đờ vẫn không thể tin nổi những điều mình vừa mới nghe được.
- Tiểu Quyên!
Trần Dương Thần lạnh lùng bước ra, chiếc áo ngủ mỏng bay lả lướt trong màn đêm ảo diệu, phần ngực phía trên vạm vỡ không thể che dấu trong làn áo mỏng.
Hắn cất giọng lạnh lùng, từ phía trên nhìn xuống, ánh mắt chim ưng đầy sắc bén.
Hạ Quyên Quyên đột ngột bật dậy, nắm lấy áo hắn rồi kéo mạnh, hai hàng nước mắt không ngừng rơi dài.
- Không phải anh nói tôi ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ tha cho thằng bé sao, tại sao...tại sao...nó lại chết...tại sao chứ...Long của tôi...
- Nó sớm muộn gì cũng phải chết thôi!
- Không...không...nó vẫn chưa chết phải không? Nó...nó còn sống mà...anh nói đi...là tôi không nghe lời nên anh lừa tôi phải không? Tôi hứa...tôi hứa...sẽ ngoan ngoãn mà...thật đấy...sẽ nghe lời anh...sẽ không chống đối anh nữa...hãy tha cho nó được không?
Hạ Quyên Quyên không ngừng gào thét, đôi tay không ngừng đập mạnh vào lồng ngực, hàng lệ dài chảy thấm đẫm chiếc áo sơ mi.
- Hạ tiểu thư, chuyện này lão đại không hề can dự đến, xin cô đừng hiểu lầm.
Cô quay ngoắt lại, ánh mắt đỏ lườm Nguyên.
- Không! Các người! Tất cả các người ai cũng đều là ác ma hết...tôi nguyền rủa các người...chết cũng không thể đầu thai được...HA HA HA...
Thần trí điên đảo quơ quơ cánh tay chỉ lung tung, đôi môi cười khanh khách, bộ dạng thảm thương đến chừng nào.
- Tiểu Quyên, về ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-sung-vo/182778/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.