Hạ Quyên Quyên khẽ giật mình, cảm thấy phía dưới đang bị bàn tay nào đó trêu chọc, cô giật nảy mình rồi đá mạnh tên sở khanh kia.
- Khốn kiếp, là kẻ nào vậy?
Hắn ngã ngã từ trên xuống, lăn lăn mấy vòng như quả bóng.
Hắn vẫn im lặng, nhìn người con gái đang tò mò nhìn hắn kia, trong bóng đêm dường như chỉ mình hắn thấy được cô.
- Còn không trả lời?
- ...
- Chồng tôi là lão đại đấy, anh không sợ sao?
Trần Dương Thần mỉm cười rồi đứng thẳng đi đến phía cô.
- Anh làm gì đấy, tôi báo cảnh sát bây giờ! Dừng lại mau.
Hắn vẫn lặng như tờ, ôm chặt lấy cô rồi khoá môi cô bằng một nụ hôn ngọt ngào.
- Ưm...buông....ưm...
Hạ Quyên Quyên giãy dụa, sao nụ hôn này lại quen thuộc đến như vậy cơ chứ, cô thả hai cánh tay đang bấu trên vai hắn xuống, nụ hôn sao vừa ngọt ngào lại vừa mặn đắng vậy...
Cô khóc sao? Sao cô lại khóc? Cô khóc vì cái gì?
Hắn giật mình rồi buông cô ra.
Cô nức nở rồi oà lên khóc.
- Anh...sao nụ hôn của anh lại giống anh ấy đến thế, đúng rồi, đây chắc chắn là mơ rồi, bởi vì chỉ khi mơ tôi mới được gặp anh ấy, đúng rồi nhất định là giấc mơ.
Cô lắc đầu đẩy hắn ra. Hắn đau lòng nhìn cô rồi ôm chặt lấy cô vào lòng. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm, được nhịp đập trái tim, nhất định là Trần Dương Thần rồi, không sai vào đâu được.
- Thần, anh về rồi sao?
Cô hỏi mà ánh mắt đỏ hoe.
Hắn gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-sung-vo/1517074/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.