Biệt phủ của Hạ Thị.
Hạ Phong Diệp như một ác quỷ im lìm hòa cùng bóng tối lạnh lẽo, hắn ngồi dựa lưng vào sofa nhắm mắt suy nghĩ điều gì đó.
Một tên thuộc hạ nhanh chóng chạy vào bẩm báo.
-Thưa chủ tịch, chúng ta vẫn mua tiếp cổ phiếu ạ, lỡ...
Từ "lỡ" tên thuộc hạ vừa thốt ra chưa kịp đóng miệng lại đã nghe một tiếng xoảng lớn.
Hạ Phong Diệp hung hăng đứng dậy, đã mấy tháng rồi hắn vẫn chưa gặp được Hạ Quyên Quyên, hắn thực sự rất nhớ cô, rất nhớ mùi hương của cô, đến khi nào cô mới có thể thuộc về hắn cơ chứ?
- Tiếp tục mua!
Hắn chỉ lạnh lùng buông ba chữ, hắn đang có âm mưu gì? Một câu hỏi lớn được đặt ra.
- Vâng! Tôi đã hiểu rồi.
Hắn phá lên cười, cười như một kẻ điên, một kẻ điên đắm chìm trong tình yêu, mất hết lí trí lẫn trái tim, chỉ tiếc chỉ là tình đơn phương.
Lại tiếng gõ cửa khác vang lên, lần này lại là một vị khách quan trọng, ông ta cười lớn rồi bước vào.
- Tương tư lắm rồi cũng chỉ mình đau thôi, hà cớ gì phải khổ như vậy cơ chứ, phải không Hạ Chủ Tịch?
Nghiêm Mặc Huy chễm chệ ngồi xuống mà không đợi mời, lão ta ung dung gác chân chéo, rồi nhấp môi một ít trà đắng.
- Không cần ông chỉ bảo, tôi tự khắc biết!
- Hahaha! Xét về tuổi tác cậu cũng không khác gì con trai tôi...
- Câm miệng! Đối với tôi và ông một là đồng minh, hai là kẻ thù, ông nên biết lượng sức mình.
- Hahaha đúng, đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-sung-vo/1517059/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.