- Mỹ Tuyết...đã trốn thoát rồi!
- Đúng là sát thủ, không hổ danh là con gái cưng của ông chú tôi.
- Thuộc hạ e là...
- Hừm, để xem cô ta giở trò gì, một tuần không ăn không uống, bị cưỡng hiếp tập thể đến chết đi sống lại đến như vậy mà vẫn có thể sống sót mà bỏ trốn, đúng là một người phụ nữ đáng để khâm phục.
Daniel tiếp lời.
- Các người đã từng nghe câu "thả con giun bắt con cá chưa" mà con cá này không những to béo mà còn rất nhiều giá trị nữa.
- Ha ha ha đúng là thâm thúy!
Daniel phá lên cười lớn.
Nguyên xen vào.
- Lão đại còn nhớ con cáo già bên tập đoàn GT đã từng đối đầu với ngài nhưng rồi lại bị chúng ta truy sát, nghe nói hắn bị kẻ nào đó hạ sát ngay trên giường, con trai lão ta tưởng nhầm tổ chức chúng ta giết hắn để trả thù thế nên vì muốn trả thù nên đã có ý đồ liên thủ với lão già Nghiêm Mặc Huy - ba của ả sát thủ Mỹ Tuyết kia.
- Trần Dương Thần ơi là Trần Dương Thần, sao cậu lại có nhiều kẻ thù đến như thế hả, sống một cuộc sống an nhàn như tớ có phải thích hơn không?
- Cậu im miệng, nói nữa là mai không thấy mặt trời đâu đấy!
Daniel dường như hiểu ngay, vội lấy hai tay bịt miệng lại, biết Trần Dương Thần đang khó ở nên thôi, để dành khi nào tâm tư hắn khá hơn rồi hẵn chọc ghẹo.
Nói về Trần Dương Thần chắc cả ngày cũng chưa xong, bởi vì lai lịch tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-sung-vo/1517045/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.