Gã bác sĩ lắc đầu.
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, do bệnh nhân xuất huyết quá nhiều cho nên...đứa bé đã không thể giữ nổi, mong gia đình đừng quá đau buồn, hiện tại tình trạng bệnh nhân cũng đang rất nguy kịch xin người nhà hãy giữ bình tĩnh.
Nói xong ông ta nhanh chóng đi trở vào phòng cấp cứu. Hắn nghe xong choáng váng mặt mày, đám thuộc hạ không dám nhìn thẳng đành phải quay mặt đi.
Trần Dương Thần gục xuống ghế, gương mặt thất thần, hắn nhắm chặt mắt vào, đôi tay không ngừng xoa xoa đầu.
Cả cuộc đời hắn chưa từng có cái cảm giác này, hắn thực sự rất sợ, rất sợ...
Con hắn...đứa bé mà hắn từng hàng mong ước...nó mất rồi...
Đúng...từ lúc đầu hắn chỉ muốn lợi dụng cô để trả thù cho ba mẹ hắn...lúc đầu ngay cả hắn cũng không hề nhận ra thứ tình cảm này...hắn chỉ thích sủng ái cô...chiều chuộng cô...hắn muốn cô toàn tâm toàn ý yêu hắn...hắn ghét nhất là sự phản bội, nhưng lại vì cô mà phá lệ một lần.
Hắn yêu cô...điều này là thật...nhưng hắn không biết phải bày tỏ làm sao...
Lòng hắn rối bời vô cùng.
Chỉ mong em bình an là đủ rồi.
...
-------
Bóng tối lặng lẽ bao trùm căn phòng bệnh, người đàn ông mệt nhoài lặng ngắm người con gái đang ngủ say kia.
Gương mặt cô nhợt nhạt tưởng chừng như không còn một chút sinh khí gì cả.
Hắn đau lắm, nhưng có lẽ sẽ còn đau khổ hơn khi cô tỉnh dậy và sẽ hỏi "con cô đâu rồi..."
Hắn nên trả lời sao đây, hắn đau nhưng cô còn đau hơn.
Cạch.
Cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-sung-vo/1517040/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.