1 Tuần sau.
Căn phòng lạnh lẽo mập mờ ánh đèn sáng, người đàn ông lãnh huyết, hai tay đan xen vào nhau, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm chiếc nhẫn kim cương đặt trên bàn kia, khoé miệng hơi cong cong.
Nguyên bước vào, lễ nghi là điều đầu tiên.
- Lão đại.
Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn Nguyên.
- Nói đi!
Chất giọng vẫn rất lạnh.
- Đã điều tra được nơi ở của hắn, có điều con cáo già nãy rất ranh mãnh, biết mình đã bị lộ nên nhanh chóng chuồn đi rất mau lẹ.
- Tên đó dám cài người vào tổ chức ta, còn giết người diệt khẩu...nhưng mà nhờ hắn mà tôi... mới tìm ra kẻ đã sát hại ba mẹ tôi...
- Vậy còn phu nhân, khi nào ngài mới nói sự thật?
Hắn im lặng suy nghĩ.
- Giờ chưa phải lúc thích hợp!
- Vâng!
- Chuyện buôn bán vũ khí sao rồi?
- Ngày mai sẽ xảy ra giao dịch.
- Hừm, lô hàng này nhất định phải thâu tóm được.
- Vâng, thuộc hạ đã hiểu.
Trần Dương Thần nhấp một ngụm trà, đăm chiêu suy nghĩ.
Chuyện buôn bán vũ khí này hắn quả thật từ trước đến giờ hắn không hề thấy một chút hứng thú, thú vui lớn nhất của hắn chính là buôn bán ma túy, những chuyện này đều là Nguyên xử lí, nhưng mà có điều lần này...lô hàng này thực sự rất quan trọng, không thể qua loa được.
- Lão đại!
-...?
Hắn không trả lời, ánh mắt đón chờ câu hỏi của thuộc hạ.
- Có một tổ chức muốn đối đầu với tổ chức của chúng ta.
Trần Dương Thần vẫn lạnh như băng, gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-sung-vo/1517025/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.