Chương trước
Chương sau
Sao nào còn j để nói nữa ko.Cô nhếch mép
_Haha mày được lắm nhưng tao chưa chịu thua đâu.Hắn cười như điên đứng bật dậy rút trong túi quần một cái điều khiển từ xa.
_Lão định kích hoạt bom từ xa mọi người nhanh rút.Tần Vũ hét to rồi bao quanh a nhanh chóng tiến về phía cửa lớn.
_Ko kẻ nào có thể sống sót đâu.Lão nhấn mạnh vào điều khiển
1s2s3s mọi thứ vẫn ko có j sảy ra 
_Sao lại như vây.Lão nhấn liên tục vào điều khiển.
Cô đứng phắt dậy
_Trò hề đến đây là kết thúc.
Từ phía cửa Hùng bước vào báo cáo
_Thưa bang chủ bom đã được vô hiệu hoá toàn bộ người của hắn đã bị khống chế.
_Làm tốt lắm.
_Mày...tao với mày cùng chết.Hắn rút dao ra phi như điên về phía cô.
"Pằng" "uỵch" hắn ngã xuống đất tắt thở nhưng mắt vẩn mở to ko cam tâm.
Khi thấy hắn vung dao lao về phía cô a đã nhanh tay rút súng bắn vào đầu hắn mà ko cần nghĩ ngợi.
Cô nhìn về phía a khi bốn mắt chạm nhau cô khẽ quay đầu đi 
_Hừ chết như thế là quá dễ dàng với chúng mau lấy đầu chúng treo trước cửa bang cảnh báo kết cục của những kẻ phản bội sau này,lấy máu chúng tế mộ cha mẹ còn xác thì ném vào đầm xà tinh đi.
_Vâng.Hùng cúi đầu đáp rồi lui xuống bấy giờ cô cho mọi người lui ra
_Tôi có thể nói chuyện riêng với ngài ko.Cô hướng phía a hỏi
_Được.A trả lời nhưng lòng thâý sao cô xa lạ quá ko còn gọi a như trước đây.Mọi người biết ý lui xuống hết.
_Về chuyện lô hàng vì những kẻ phản bội trong bang đã cướp tôi là bang chủ ko quản thuộc hạ nghiêm khắc thành thật xin lỗi và mong ngài bỏ qua.Cô nói với giọng bình thản nhất có thể
_Ngọc Lan sao e lại thay đổi như vậy.Nhất Long chụp hai vai cô lay nhẹ
_Xin lỗi ngài tôi ko hiểu ngài đang nói j.Cô gạt nhẹ tay a ra 
_E ko còn nhớ a nữa sao.
_Xin lỗi chắc ngài nhận nhầm người rồi.Cô xoay người bước đi và nước mắt cô đã rơi rồi
*E đã cố để quên được a quên a từ trong giấc mơ,e đã vùi sâu vào những cuộc vui khi ko có a nhưng mà thời gian đã chứng minh được rằng e đã sai,e ko thể quên ko thể quên a dù thế nào...nhớ a chỉ biết buồn thì e phải nhắc tên a trong giấc mơ bao lần người yêu ơi*
Nhất Long bước vội đến ôm chầm lấy cô từ phía sau cất tiếng nói trong sự hoảng sợ
_Ngọc Lan a xin e đừng lạnh nhạt với a,a ko sợ mọi thứ nhưng a lại sợ mất e,a ko sợ đau đớn về thể xác nhưng a lại sợ nỗi đau tan nát cõi lòng khi ko có e có lẽ a đã yêu e thật rồi,a xin e đừng rời xa a,cầu xin e.
Cô từ từ quay đầu lại đối diện với a 
_A ko thấy bây giờ e đã ko còn là Ngọc Lan trước đây nữa bàn tay e đã nhuốm đầy máu rồi.
_A ko quan tâm,người a yêu là e ko cần biết là trước đây hãy bây giờ,nếu e ko tin a có thề a xin thề...Cô nhón chân lên lấy môi chặn môi a lại một nụ hôn sâu nhưng dịu dàng mang lại sự ấm áp bao lâu chưa có được,môi cô rời ra
_E tin a.
A vui mừng cúi xuống trao cho cô một nụ hôn mang hết thảy sự mong nhớ của những tháng ngày xa cách.
_A yêu e.A nói vào tai cô
_A nói j e ko nghe dõ.Cô đưa tay lên tai hướng về phía a
_A nói A YÊU E (5021314)
_E cũng yêu a.
Cô nhảy lên người a hét to.
.................
Ngoại truyện ko mấy man
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.