Cô trở về biệt thự vừa bước vào đã thấy hắn ngồi nói chuyện với Hùng cô đi qua ko thèm nói j
-Đứng lại,e sao thế.Gia Hoài lên tiếng
-Ko sao các a cứ bàn công việc tiếp đi tôi lên phòng nghỉ trước.Nói rồi cô đi lên lầu luôn, hắn nhìn theo cô thấy mắt cô ửng đỏ tưởng là cô khóc vì gặp lại người thân trong cô nhi viện nên ko nói j cả.
Hắn nhấp một ngụm rượu rồi quay lại hỏi Hùng
-Cậu theo tôi bao nhiêu năm rồi.
-Nếu ngài ko hỏi chắc tôi đã quên có lẽ là 6 năm rồi.Hùng trả lời
-Vậy cậu đã bao giờ hối hận vì đã đi theo tôi chưa.
-Nếu ko có ngài thì sẽ ko có Hùng này, ơn cứu mạng tôi có chết cũng ko trả nỗi.Hùng nhớ lại những ngày tháng đó khi hắn chỉ là kẻ yếu kém bị cha mẹ bỏ rơi bị mang vào KYA (một tổ chức nuôi trẻ con để đi kiếm tiền cho họ) những ngày tháng bữa đói bữa no bị đánh đập hành hạ dù đã được 15 tuổi nhưng thân xác cậu chỉ ước chừng như mới 13,hôm đó hắn bị bắt kiếm tiền nhưng vì ko kiếm được nên bị bỏ đói họ bắt hắn khi nào kiếm được thì ms được trở về.Hắn vì bị đói hai ngày mà ngất ở ngoài đường lúc đó Gia Hoài đi xử lí chuyện trong bang trở về tình cờ cứu được hắn, sau này Gia Hoài dạy võ,dạy cách kinh doanh,cho hắn tiền tài quyền lực giúp hắn trả thù ban cho hắn con người mới khiến người khác phải nể sợ hắn.Hắn nguyện chết để trả mối ân tình này cho Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-sung-em/1213335/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.