Cánh cửa phòng đóng lại mồ hôi trên trán cô đồng loạt rơi chỉ thấy mặt cô nhăn lại như đang nằm mơ thấy j đó,những thứ cô thấy trong đó là j quá khứ hay giấc mơ
-Ko...ko thể nào, dừng lại đi mau dừng lại đi.....ko.Cô hốt hoảng hét lên vang vọng cả căn phòng Gia Hoài đang ngồi ở thư phòng thì bật dậy chạy lại phòng cô.
-Ngọc Lan em làm sao vậy,tỉnh lại đi e...người đâu mau gọi Lin đi.Hắn nắm chặt tay cô hét lên.
Lin chạy vội vào kiểm tra cho cô lắc đầu nói
-Cô ấy có lẽ đang mơ một giấc mơ rất đáng sợ nó khiến cô ấy ko rời khỏi đó được.
-Thế bây giờ phải làm sao.Hắn hỏi
-Có lẽ phải dựa vào cô ấy thôi.Lin nói rồi ra về
Hắn lo lắng nhìn cô "cô ấy mơ thấy j mà hốt hoảng như vậy" hắn lấy khăn lau mồ hôi cho cô
-Ko ko dừng lại đi làm ơn, cha mẹ....cha mẹ người xấu cứu con.Cô cứ lầm bầm nói đi nói lại làm hắn rất sốt ruột "chuyện j đã xảy ra với cô ấy" quá khứ của cô hắn đã tìm hiểu rất kĩ nhưng chỉ thấy thuộc hạ báo lại cô là trẻ mồ côi trong cô nhi viện....
Cô từ từ mở mắt ra thấy hắn đang ngồi bên cạnh tay cầm tay mk rất chặt khẽ rút tay ra,hắn giật mk nhìn cô vui mừng
-E tỉnh rồi.
-Tôi..tôi chưa chết sao.Cô yếu ớt hỏi
-Tôi sẽ ko để e chết đâu.Hắn khẽ vuốt tóc cô nói
Cô nhìn xung quanh rồi hỏi
-Đây là đâu,sao tôi lại ở đây.
-Đây là nhà tôi, là tôi cứu e trong vụ nổ xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lao-dai-sung-em/1213333/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.