Đây là lần đầu tiên Tô Lan Huyên lên đảo, cô có chút hưng phấn xen lẫn tò mò, không biết căn cứ huấn luyện của Bóng Đêm rốt cuộc trông như thế nào. Hai tiếng sau, trực thăng bay đến trên một vùng biển rộng, Lục Đồng Quân lên tiếng: “Đến rồi” Tô Lan Huyên khó hiểu, cô nhìn xuống dưới: “Ở đâu vậy?” Phía dưới chỉ toàn là nước biển, nào có cái đảo nào chứ. Không phải ở dưới đáy biển đấy chứ? Tô Hạo Trần cũng ngó ra ngoài cửa sổ xem thử, quả thật chẳng nhìn thấy gì, chỉ có nước biển mênh mông vô tận. Lục Đồng Quân giải thích: “Trên đảo có lá chắn thiên nhiên bao phủ, nếu nhìn từ độ cao này thì chỉ có thể thấy được nước biển mà thôi, đến gần hơn mới thấy được một hòn đảo” Vạn Hoài Bắc tự hào nói thêm: “Chúng ta còn gia cố thêm một tầng lá chắn khác, lợi dụng từ trường để quấy nhiễu nên cho dù là hệ thống dò xét bằng ra-đa cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nơi này được. Tất cả những con thuyền đến gần đảo cũng sẽ gặp tình huống hệ thống hướng dẫn mất tác dụng, tự động lệch hướng, không thể phân biệt được hướng đi” Tô Lan Huyên nghe vậy cảm thấy thật trâu bò: “Ông xã, quay về cho bộ phận kỹ thuật một cái chân gà” Trong lúc Vạn Hoài Bắc nói chuyện thì trực thăng chậm rãi đáp xuống, dần dần thấy được mặt ngoài của hòn đảo, có không ít người đang huấn luyện chạy đường dài quanh hòn đảo. Trong mắt Tô Hạo Trần hiện lên phấn khích, thì ra còn có chuyện như thế này. Lục Đồng Quân nhìn theo ánh mắt của Tô Hạo Trần, ánh mắt dần tối lại, không một tiếng động nắm tay Tô Lan Huyên: “Đi nào, ông xã dẫn em đi chiêm ngưỡng giang sơn ông xã xây dựng cho em” Trực thăng vững vàng chạm đất. Lục Đồng Quân nói với đứa con trai cả của mình: “Hạ Lăng, đám nhóc này giao cho con” Sau đó năm tay vợ rời đi. Hạ Lăng nhìn ba cậu em trai trên trực thăng cảm thán: “Làm anh cả thật không dễ dàng mà” Mọi người xuống khỏi trực thăng, Vạn Hoài Bắc cười tửm tỉm hỏi: “Có cần giúp đỡ không?” Gần đây Tam Bảo và Tứ Bảo bị lợi sữa nên cân nặng tăng vọt. Hay thật, nhóc con chưa đến bốn tháng đã gần mười tám kí, tay chân đều mập như cái ngó sen, cái cằm thì miễn bàn đến, béo đến mức chẳng thấy đâu. Đến bệnh viện kiểm tra thì hai nhóc được chẩn đoán là bị béo phì, cần phải vận động nhiều hơn và tập bơi để giảm cân. Đáng thương cho Tam Bảo và Tứ Bảo, chỉ mới bốn tháng tuổi đã phải bước chân vào con đường giảm cân. Hạ Lăng nhẹ nhàng đáp lễ Nói xong cậu bé nhảy xuống trực thăng rời đi. Hạ Bảo cũng cười với Vạn Hoài Bắc: “Cha nuôi vất vả rồi” Làm phiền cha nuôi” Nói xong cũng nhảy xuống rời đi theo Hạ Lăng. Nhìn đôi mắt long lanh của hai đứa nhóc trong xe, còn có vẻ mặt ghét bỏ của Tam Bảo và Tứ Bảo liền có chút hối hận mình lắm miệng. Hai anh em này cứ có việc thì kêu cha nuôi, không có chuyện gì lại kêu Vạn lão nhị, thật quá đáng. “Haiz, thôi cứ coi như luyện tập trước vậy, dù sao cũng phải trải qua thời điểm này” Vạn Hoài Bắc thở dài một tiếng, ngẩng mặt lên cười, võ võ tay với hai đứa bé: “Đến đây, cha nuôi đưa hai con đi nhìn người đẹp. Cha nuôi trộm nói nhỏ cho các con biết, trên đảo này người đẹp nhiều như mây. Tất cả đều là giang sơn mà cha các con xây dựng cho các con đấy”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]